NGUYỄN DUY CHÍNH VIẾT LẠI SỬ VIỆT (1) Mọi người còn nhớ GS. Trần Đình Sử có dự báo, đại ý: một ngày nào đó Việt Nam thành một tỉnh tự ...
NGUYỄN DUY CHÍNH VIẾT LẠI SỬ VIỆT (1)
Mọi người còn nhớ GS. Trần Đình Sử có dự báo, đại ý: một ngày nào đó Việt Nam thành một tỉnh tự trị của Trung Quốc, bọn Hán nô sẽ viết lại lịch sử Việt. Trong cuốn sử đó, những anh hùng có công chống ngoại xâm phương Bắc sẽ thành tội phạm và những kẻ bán nước cầu vinh sẽ thành những anh hùng.
Theo tôi, Việt Nam thành một tỉnh tự trị của Trung Quốc là điều bất khả, vì lẽ nào 90 triệu con dân Việt đều là Hán nô. Nhưng kẻ viết lại sử Việt thì đã xuất hiện. Trên trang Việt sử giai thoại từ lâu đã tuyên truyền Trần Ích Tắc là người có công đưa con dân Việt về với nước mẹ Đại Hán để tránh giao tranh Trung - Việt mà mới đây Báo Văn nghệ của Hội Nhà văn đã dám công bố truyện ngắn chuyển thể nội dung ấy, truyện Bắt đầu và kết thúc của Trần Quỳnh Nga.
Vụ chân dung mặt dơi tai chuột của hoàng đế Quang Trung do Nguyễn Duy Chính - Trần Quang Đức công bố vừa rồi không nằm ngoài mục tiêu tuyên truyền hạ bệ anh hùng dân tộc mà những người này đã dàn dựng từ lâu. Từ năm 2016, Nguyễn Duy Chính công bố cả loạt sách về nhà Tây Sơn và mối bang giao Thanh - Việt với một chiến lược diễn ngôn lật đổ hoàn toàn sử Việt. Đầu tiên là lật lại nghi án Quang Trung giả cầu phong và dự lễ bát tuần khánh thọ Càn Long. Bề ngoài dễ nhầm tưởng Nguyễn Duy Chính ca ngợi Quang Trung có công gây dựng nên mối bang giao Thanh - Việt, nhưng thâm ý bên trong là xem triều đại Tây Sơn mới chính là kẻ ôm chân (lễ ôm gối) ngoại bang. Đến quyển sách mới nhất vừa ra lò, quyển Lê mạt sự ký, thì ý đồ đó lộ rõ mồn một.
Theo Nguyễn Duy Chính, Quang Trung không có công đại phá quân Thanh để giữ chủ quyền mà chính là thủ phạm gây chiến và bán nước. Mượn lời John Barth làm đề từ cho quyển Thanh - Việt nghị hòa: "Lịch sử được tạo thành bởi những bắt tay bí mật nhiều hơn là các trận đánh, dự luật hay tuyên ngôn", Nguyễn Duy Chính xem chiến công đại phá quân Thanh của Quang Trung là vô nghĩa, kể cả tuyên ngôn “Đánh cho để dài tóc/ Đánh cho để đen răng/ Đánh cho nó chích luân bất phản/ Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn/ Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ” chỉ là sáo rỗng! Trong quyển Lê mạt sự ký, Nguyễn Duy Chính chứng minh điều đó thông qua hành động cầu viện nhà Thanh của vua tôi nhà Tây Sơn khi bị Nguyễn Ánh tấn công.
Mục đích cuối cùng Nguyễn Duy Chính vươn đến là chiêu tuyết Lê Chiêu Thống như Việt sử giai thoại đã chiêu tuyết Trần Ích Tắc. Bè lũ Lê Chiêu Thống lưu vong trong cái nhìn của Nguyễn Duy Chính chỉ là nạn nhân của cuộc tranh đoạt giữa các nhóm phản tặc, nội loạn. Những hoạt động của vua tôi nhà Lê từ khi xuất bôn nơi đất khách quê người đã chứng tỏ tinh thần trung quân ái quốc của vua tôi nhà Lê, và Lê Chiêu Thống mới thực sự là ông vua yêu nước thương dân…
Sử liệu mà Nguyễn Duy Chính dựa vào là sử Thanh. Nguyễn Duy Chính đã bịp được nhiều đại trí thức trong nước là đã tra cứu từ gốc, nhưng thực chất là copy nguyên xi từ các trang mạng chống Việt của Trung Quốc. Mà cũng thật lạ là, trong khi tuyên bố lịch sử cần phải nhìn đa chiều, Nguyễn Duy Chính lại khẳng định xanh rờn một chiều, rằng “sử sách” ta là giả và sử Trung Quốc mới là “sự thật” (xem bảng đối chiếu sự kiện ở đầu sách). Không tin vào ta mà tin vào giặc thì thuộc loại người nào? Phải chăng Nguyễn Duy Chính viết lại sử Việt theo quan điểm của chính quyền Trung Quốc???
Người ta đã trả cho Nguyễn Duy Chính bao nhiêu tiền để làm việc ấy???
------------
P/S: Sơ bộ như vậy về Nguyễn Duy Chính để các bạn hình dung. Đối với từng quyển sách của Nguyễn Duy Chính tôi sẽ có phản biện cụ thể. Các bạn đón đọc.
Chu Mọng Long.
Không có nhận xét nào