Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

BỆNH ĐỘC ÁC ,VÔ TÂM VÀ ÍCH KỶ SẼ KHÔNG BAO GIỜ CHỮA ĐƯỢC!

Bệnh độc ác, vô tâm và ích kỷ sẽ không bao giờ chữa được!  1. Tôi không có niềm tin rằng 5 cái con ác quỷ đánh bạn ngay trên lớp, lột đồ và ...

Bệnh độc ác, vô tâm và ích kỷ sẽ không bao giờ chữa được! 

1. Tôi không có niềm tin rằng 5 cái con ác quỷ đánh bạn ngay trên lớp, lột đồ và quay phim tung lên mạng (xin lỗi, tôi không muốn dùng từ cấp độ nhẹ hơn khi nói về chúng), lớn lên sẽ trở thành những công dân tử tế, nếu ngành giáo dục Hưng Yên không kịp thời đưa vào trường giáo dưỡng và không kịp thời giáo dục đến nơi đến chốn. 

Nạn nhân là một cô bé nhút nhát, con của một gia đình nghèo, éo le. Mới tí tuổi đầu đã không biết yêu thương con người; chèn ép hành hạ những người yếu thế, thì bản năng đó chỉ có ở loài vật. 

Bản năng loài người rất khác. Một đứa bé ba tuổi thấy em bị ong đốt thì che chở cho em và bị ong đốt đến chết. Một cậu bé vì thương mẹ và em, bất chấp đường xa nguy hiểm, đã đạp xe cả trăm cây số, vượt qua bao đèo dốc trên cái xe không phanh đến thăm mẹ và em. 

Vậy thì lý do gì mà cả 5 đứa ấy có thể có một hành động không có bản năng con người như thế? Bạn đừng đổ cho giáo dục, vì thực sự, ngành giáo dục có thế nào thì ngay từ trong nhà trường, chắc chắn những đứa trẻ được học bài học về cách thương quý bạn bè, thương quý con người.

Tôi nghĩ rằng, giáo dục gia đình đang mới là vấn đề cần bàn. Ngôn ngữ của những đứa trẻ ngoài đời đa phần là ngôn ngữ từ gia đình mà ra. Cha mẹ suốt ngày chửi thề, nói tục thì đố mà tránh được việc một đứa trẻ nói tục chửi thề. Trong nhà cha đánh mẹ, anh đánh em, chị đánh em một cách lộn xộn thì hành động ấy cũng được vận dụng ngay khi đứa trẻ ra đời. 

Thế nên, cái gì tôi có thể phản đối, nhưng chuyện này, bạn đừng đổ lỗi hết cho giáo dục trường lớp. Tuy nhiên, trong trường hợp này thì tôi không thể chấp nhận được hành động của cái nhà trường ấy. Để một đứa trẻ bị vùi dập bao lần như vậy, bị hành hạ bao phen như vậy, nhà trường biết, mà vẫn không có biện pháp gì, thì ông hiệu trưởng và một số thầy cô ở đó làm ơn bỏ nghề dùm. 

Và những đứa trẻ khác nữa: thấy một bạn yếu thế bị đánh đập, bị hành hạ mà vẫn im lặng, rồi quay phim tung lên mạng - cũng là ác một cách kinh tởm dù chúng còn quá nhỏ tuổi. Chúng đã vô tâm một cách tàn nhẫn, không khác gì các thầy cô đang dạy chúng.

2. Cái ác, sự vô tâm, vô ơn nhiều khi không nằm ở giáo dục. Nó có trong máu của không ít cá nhân dù họ trải qua hoàn cảnh nào đi chăng nữa.

Thế nên bạn đừng ngạc nhiên khi yêu một kẻ nào đó thì thấy văn minh lịch sự, lấy về vài năm thì không chịu nổi bản chất vô tâm, thậm chí vô tâm đến độc ác. Hay bình thường thì che giấu thân phận khá tốt, vài tháng lộ nguyên hình một kẻ ác tâm hay vũ phu. Cái xấu từ trong bản chất thì dù tuổi nào, môi trường giáo dục nào cũng khó có thể triệt tiêu được. 

Tôi đã từng ân hận khi giúp đỡ vài người. Vân Khánh, một cô em đồng hương mà tôi đã từng quý mến. Em mất mẹ từ nhỏ, đến cấp 3 thì mồ côi cha. Một mình tự lập, đi làm công nhân, rồi vay tiền đi học điều dưỡng, khi ra trường, tôi nhận lời giúp em trong công việc. 

Lúc đó, tôi nhờ bác sĩ  Hoa xin cho em vào làm bệnh viện Nhi đồng 2. Tôi có nói với bác sĩ Hoa, chị cứ yên tâm, em tin rằng với hoàn cảnh và nghị lực ấy, Vân Khánh sẽ làm tốt công việc của chính bạn ấy. 

Năm ấy, Vân Khánh thi vòng đầu bị rớt. Nghĩa là về năng lực chưa đủ để trở thành điều dưỡng của một bệnh viện lớn. Bác sĩ Hoa đã phải bảo tín để Vân Khánh được nhận vào. Thi thoảng tôi vẫn nhắc Vân Khánh đừng quên nhắn tin cảm ơn bác sĩ Hoa vào các dịp 27/2. Bởi đó là hành xử của một người có văn hoá. 

Tôi hay đưa câu chuyện nghị lực của Vân Khánh để giáo dục con cháu mình. Thế rồi một ngày đẹp trời, cả Vân Khánh lẫn chị gái của Khánh - tên Xoan gọi điện cho tôi mắng xối xả: "Bà Hoa và anh không có vai trò gì trong việc Vân Khánh được vào bệnh viện. Thế nên đừng đi khoe khoang với mọi người là hai người đã giúp đỡ. Bệnh viện Nhi đồng vẫn đăng tuyển điều dưỡng mỗi ngày kia kìa" 

Tôi đớ người. Tôi không tin rằng cô gái năm xưa mà tôi giúp đỡ cùng cô chị gái có thể hành xử như vậy. Tôi chỉ ước nếu quay ngược thời gian, tôi sẽ không giúp đỡ một con người như vậy.

Bởi vì, khi bạn làm trong ngành y mà bạn không biết thế nào là sai đúng, thế nào là cách ứng xử để không làm tổn thương người khác, thì bạn không nên vào ngành đó làm gì.

Có lẽ, sự độc ác, vô tâm, ích kỷ là 3 căn bệnh không bao giờ chữa được, dù họ trải qua những bài học cay đắng nào, hay thậm chí kẻ đó có mất mát đi chăng nữa. Tật xấu nào cũng có thể sửa, nhưng tật xấu đó thì không. 

Chỉ thấy buồn, vì những đứa trẻ hành hạ và làm nhục bạn ngày một nhiều. Chỉ thấy đau vì sự im lặng của những đứa trẻ khi thấy bạn bị làm nhục cũng ngày một nhiều. 

Bạn cũng đừng gọi tên ông Nhạ trong những chuyện thế này nữa. Vì như tôi đã nói, sự độc ác, vô tâm và ích kỷ là bệnh không bao giờ chữa được, dù họ có ngồi ở một vị trí naò đi chăng nữa!

Hoàng Nguyên Vũ

Không có nhận xét nào

Quảng Cáo