Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

Tôi sinh ra trong thời không còn bom đạn, chẳng có tiếng súng nổ, không phải ăn bo bo cũng chưa biết cầm tem phiếu xếp hàng mua thực phẩm

Tôi sinh ra trong thời không còn bom đạn, chẳng có tiếng súng nổ, không phải ăn bo bo cũng chưa biết cầm tem phiếu xếp hàng mua thực phẩm. T...

Tôi sinh ra trong thời không còn bom đạn, chẳng có tiếng súng nổ, không phải ăn bo bo cũng chưa biết cầm tem phiếu xếp hàng mua thực phẩm. Tôi sinh ra trong những trang sách về một đất nước yên bình vừa trải qua 2 cuộc chiến đẫm máu đầy đau thương và mất mát.. Tôi học vể sự hy sinh, lòng quả cảm của những người đã ngã xuống để bảo vệ hai tiếng Hoà Bình và tôi học cả lòng căm thù với Mỹ, với Pháp... Tôi buộc lòng không được quên mối thù hận với những kẻ đã nhăm le xâm chiếm đất nước tôi qua nhưng bài giảng của thầy, những lời dặn của cô..

18 tuổi lần đầu được cầm lá phiếu bầu cử, tôi đến UBND xem danh sách và ảnh của những người sẽ đại diện cho mình nói lên tiếng nói của dân.. Nhìn ai thích thì bầu, bỏ nhẹ lá phiếu vào hòm phiếu và mỉm cười... tự do.

28 tuổi, tôi chưa từng quên bài giảng của thầy địa lý năm lớp 10, đất nước ta rừng vàng biển bạc tài nguyên thiên nhiên giàu có trù phú... Tôi mỉm cười yên tâm... Tự hào Việt Nam tôi lắm... Thiên nhiên tươi đẹp, con người anh hùng...

30 tuổi tôi chứng kiến những người mẹ ôm con ra khỏi bệnh viện vì không có tiền đóng viện phí, họ về nhà đợi... đợi chết... Tôi sững sờ khi thấy anh công an ngang nhiên chửi đánh dân giữa phố... Anh ta vẫn đi làm, vẫn thăng chức.... vẫn thách thức...

Mỗi ngày tôi thấy nhiều hơn nữa sự bất công trong đói khổ, trong u uất, sự khốn cùng trong im lặng... Im lặng vì sợ, vì bất lực... 

34 tuổi lần đầu đặt trên đến tp HCM, lần đầu mới biết ngoài tên đó HCM đã từng có tên Sài Gòn... Tôi ngỡ ngàng, Sài Gòn khác hẳn Hà Nội... Tôi vào công viên không cần mua vé, tôi thấy phong thái của con người nơi đây... phóng khoáng, vui vẻ... Một cảm gì đó tôi không diễn tả nổi... Chỉ cách nhau 1,5h bay thôi mà khác xa đến vậy... 

Thế rồi tôi tìm, tôi hỏi, tôi hiểu và buộc phải hiểu rằng tôi đã bị lừa...

 Câu chuyện về những chuyến đi, những trải nghiệm sẽ chẳng bao giờ kể kết... Nhưng điều tôi luôn hỏi mình... Hoà bình là như thế nào? Giải phóng là sao? Hoà hợp có nghĩa gì? Và câu hỏi lớn nhất đến giờ tôi vẫn chưa trả lời được là: Tổ quốc và nhân dân có ý nghĩa gì? Dân tộc Việt Nam này có thật sự biết yêu thương, đoàn kết gắn bó... Và tại sao tôi phải yêu Đảng mới được coi là yêu nước, yêu tổ quốc, yêu nhân dân?

Hôm nay 30/4/2018 đã 43 năm họ chiến thắng... Nhưng thắng ai? 
444.000 thanh niên Miền Bắc và 282.000 thanh niên miền nam bỏ mạng. 2 triệu dân thường chết trong bom đạn. 1 triệu lính miền nam bị đi tù cải tạo và 165.000 người chết trong trại cải tạo. 1,5 triệu người dân Miền Nam chạy trốn kẻ chiến thắng, 200.000 người chết trên biển khi phải đi tìm tự do.. 

Họ là ai bên phe nào thì cũng chung dòng máu, cũng là máu đỏ da vàng? Cùng là người Việt Nam ? Vậy tại sao kẻ chiến thắng lại hả hê trên xác người? 

Hoà bình là gì khi người ta vẫn kỳ thị, chỉ trích người đã phải bỏ chạy... Họ vẫn sợ cả 1 biểu tượng, 1 hình ảnh và sợ hơn khi người dân biết về 1 Sài Gòn đã từng như thế nào? 

Tôi nhìn thấy thù hận trong mắt kẻ đã cắm được lá cờ của họ, tôi nhìn thấy họ sung sướng khi máu đổ đầu rơi chỉ cần họ thắng.. Tôi nhìn thấy cả sự sợ hãi trong mắt họ khi một chế độ họ muốn vùi chôn giờ quay trở lại? Tại sao lại thế? Hay vì có được thiên hạ nhưng không có lòng dân? Chiến thắng trong sợ hãi, thắng trên thế chênh vênh? 

Thua chưa chắc thua, thắng chưa hẳn là vinh quang.. Và hơn hết cả giờ tôi đã hiểu, không có chiến tranh không có nghĩa là Hoà Bình..

Hong Thai Hoang

Không có nhận xét nào

Quảng Cáo