Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC!

Never give up! Không Bao Giờ Bỏ Cuộc! Phải sống với người Mỹ đủ lâu, học tập, nghe nhạc, xem phim ảnh của họ đủ nhiều mới hiểu tại sao họ có...

Never give up!
Không Bao Giờ Bỏ Cuộc!

Phải sống với người Mỹ đủ lâu, học tập, nghe nhạc, xem phim ảnh của họ đủ nhiều mới hiểu tại sao họ có thể bỏ bạn một cách thẳng thừng và tại sao họ có thể hy sinh sống chết với bạn.

Họ không chỉ là con buôn thông minh của mọi thời đại. Đương nhiên nếu là con buôn thì họ sẽ bỏ tôi, như họ tự bỏ những khoảng đầu tư không có lợi, như họ sẵn sàng rút chân ra khỏi khối NATO,  nếu như tôi "không còn có lợi nữa". Ai cũng vậy mà. Đâu phải chỉ người Mỹ, nếu đã là con buôn?

Vậy làm thế nào để họ có thể sẵn sàng cứu tôi, vào sinh ra tử với tôi, sống chết cùng tôi? Họ thuộc về giống người có đạo đức, tư duy sâu sắc. Họ sẵn sàng làm việc đấy. Nhưng làm cách nào để họ thể hiện điều "hết sức tốn kém" đấy để cứu tôi trong khi ở mặt con buôn, họ lại là những con cá mập khổng lồ sẵn sàng nuốt chửng những con mồi không thương tiếc?

Không khó. Thật. Không khó một chút nào.

Hãy cho họ thấy tôi cùng một tư duy với họ. Nghèo cũng được nhưng phải cùng một tư duy vì chính tư duy đấy đưa họ đến vị trí cao nhất thế gian ngày hôm nay. Là phải dám đối mặt nói không với ma quỷ, với khủng bố ở bất cứ dạng nào và quan trọng nhất là tôi phải có tinh thần KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC! 

Vì nếu chuyện của tôi mà tôi còn bỏ cuộc thì tôi đòi hỏi sự giúp đỡ của người khác làm gì? Ai điên đi giúp kẻ không chịu giúp chính mình?

Tư duy hèn nhát, luôn trông chờ sự cứu giúp của người khác là một tư duy vô cùng thấp kém. Nhục nhã hơn nữa là chính bản thân tôi yếu đuối không dám đánh đổi, hy sinh để có những gì cao cả hơn cho mình rồi khi họ chưa ra tay cứu giúp thì tôi mắng chửi họ ầm lên. 

Tư duy không biết điều. 

Họ mắc nợ gì tôi chứ?  Tại sao tôi cho rằng chỉ mỗi tôi biết thương xót cho người dân Hồng Kông trong khi vài thập niên trước đấy chính tôi lại là gánh nặng của họ, chính tôi vẫn đang là gánh nặng cho tôi như chính cái vấn nạn thùng nhân? Tại sao tôi phải lên án cả thế giới trong khi chính tôi vẫn chưa làm được gì cho tôi, cho người dân Hồng Kông và cho thế giới?   

Lố bịch! Ngàn lần lố bịch!

Ai cho tôi có cái quyền suy nghĩ hết sức lạ lùng rằng chỉ có tôi, dân tộc Việt Nam biết thương xót cho dân Hồng Kông mà thôi chứ các nước văn minh xưa nay nổi tiếng là nhân văn thì không? Tôi lấy quyền gì, minh chứng gì để phán xét như vậy? La làng mới là hành động thương xót thôi hay sao? Bây giờ tôi hãy tự hỏi mình. Tôi thương xót cho dân Hồng Kông quá chứ gì? Nếu vậy thử chứng minh bằng cách xuống đường đứng trước đại sứ quán tàu khựa mà bênh vực dân Hồng Kông phản đối tàu khựa đi. Dám không? À thì ra tôi chỉ xót thương bằng cái mồm, bằng những ngón tay lướt phím.

Thế nên tôi sẽ chỉ cầu nguyện điều tốt nhất sẽ đến với người dân Hồng Kông và tôi sẽ không trách cứ quốc gia nào cả nếu như dân họ chưa đồng ý. Tôi còn chưa dám xuống đường lớn tiếng bênh vực nữa kìa.

Tôi có biết tại sao người Mỹ chưa làm gì không? Thế giới họ chưa làm gì không? 
Tôi ơi xin hãy hiểu một khi một quốc gia nào khác muốn nhảy vào để bênh vực thì họ cũng phải trưng cầu dân ý, hỏi ý kiến người dân của quốc gia của họ trước. Mà để có được người dân đồng ý thì một lần nữa tôi xin nhắc đến như người Mỹ họ muốn thấy cái tinh thần Không Bao Giờ Bỏ Cuộc đấy trước đã. Họ có phải quá giàu tiền hay là thần thánh hồ biến tất cả sẽ theo ý họ được đâu. Nó sẽ trở thành "nợ công" họ và con cháu họ phải gánh chịu một khi họ đồng ý xen vào. Tiền nào phải rơi như mưa trên trời rơi xuống họ tha hồ muốn cứu ai thì cứu đâu.  Họ sẽ phải trả giá và có thể đây là cái giá đắt nhất từ xưa đến nay cho sự "xen vào" mà tàu khựa cho rằng đấy là "chuyện nhà của chúng".  

Chẳng phải họ đã bị chúng ta người Việt Nam lên án họ về việc "xen vào chuyện nhà người khác" trước đây rồi sao?

Người Mỹ nói riêng và cả thế giới nói chung họ đang hết sức nhẫn nại muốn thấy đấy có phải là tinh thần Never Give Up (không bao giờ bỏ cuộc) của người dân Hồng Kông hay không? Họ muốn thấy đấy không phải tình trạng của tuổi trẻ bồng bột không hiểu chuyện a dua hay tuổi trẻ bị thế lực nào đấy mua chuộc v,v... Họ muốn thấy đấy chính là sự hiểu biết về giá trị của sự tự do và để có, dù phải đánh đổi bằng mạng sống, tuổi trẻ Hồng Kông vẫn sẽ Không Bao Giờ Bỏ Cuộc.  Và qua đó tinh thần Không Bao Giờ Bỏ Cuộc đấy sẽ được bùng phát và khởi sắc, nó sẽ lan rộng đến ngay cả trong quốc gia của tàu khựa. Phải lan rộng thì con quỷ đỏ tàu khựa mới có thể bị tiêu diệt từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong.

Tại sao ngài Trump nhắc đến hai Bà Trưng? Vì ngài và người Mỹ của ngài quá hiểu đấy là tinh thần "Không Bao Giờ Bỏ Cuộc", niềm tự hào, danh dự cần phải gìn giữ của người Việt Nam:

"Ngươi có thể dùng sức mạnh của bạo lực để chiếm lấy những gì thuộc về ta, nhưng ngươi sẽ không bao giờ chiếm được trái tim yêu nước của ta."

Đấy là lý do tại sao trong suốt bốn thập niên vừa qua tuy biết bao nhiêu chuyện vật đổi sao dời nhưng người Mỹ vẫn luôn trân trọng ủng hộ tinh thần cộng đồng của người Việt tại hải ngoại.

Không phải chỉ vì sức mạnh của những lá phiếu người Mỹ gốc Việt đang sở hữu mà là tinh thần yêu nước Never Give Up! Không bao giờ bỏ cuộc.

Tịnh Như Không





Không có nhận xét nào

Quảng Cáo