Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

ĐẤU TRANH NGÀY XƯA VÀ BÂY GIỜ

Đấu tranh ngày xưa và bây giờ  Hồi xưa, chưa có Internet, đấu tranh vất vả và gian nan lắm. Khi csvn chưa mở cửa, con đường về Việt Nam phải...

Đấu tranh ngày xưa và bây giờ 

Hồi xưa, chưa có Internet, đấu tranh vất vả và gian nan lắm. Khi csvn chưa mở cửa, con đường về Việt Nam phải qua ngõ Miên, Lào và Thái. Dĩ nhiên là đấu tranh vũ trang. Bỏ vợ con, từ chăn êm nệm ấm, bỏ định cư êm ái ở Mỹ, Úc, Pháp, Canada v.v...Sơ soát thì mất mạng như chơi.

Sau cuộc cách mạng Đông Âu, chiến lược thay đổi. Từ bạo động sang bất bạo động, từ xâm nhập qua ngã Đông Dương, đến đi thẳng vào Việt Nam qua vai trò du lịch. Càng về sau này, khi có internet rồi, thì chiến lược và chiến thuật lại càng thay đổi cho hợp với thời đại.

Từ 1991 cho đến 2006, chúng tôi đã về Việt Nam nhiều lần. Trách nhiệm trưởng hoạt động tại quốc nội cho một Tổ chức, tôi đã trực tiếp tổ chức và điều hành các hoạt động trong nước, từ huấn luyện, tiếp xúc, phát triển, đưa tài liệu, rải truyền đơn v.v..và chỉ đạo các hoạt động “nội địa” từ 1991 đến 2004 thì chấm dứt. Sau 2004, tôi quyết định ngưng hoạt động, rời Tổ chức và thành lập Đảng DCND sinh hoạt ở phương vị khác. Với tôi, Tổ chức, Đảng, Đoàn chỉ là phương tiện. Cứu cánh mới là Tự do, Dân chủ.

Việc này, không ai biết trừ những anh em lãnh đạo trong Tổ chức cũ, trong đó có chừng 2 hay 3 người là biết rõ, vì lý do nội bộ, tế nhị và tôi yêu cầu cần phải giữ kín cho sự an toàn của tôi sau khi rời khỏi Tổ chức. Vậy mà, có sự việc cũng đã xảy ra bất ngờ.

Sau khi csvn bắt năm 2006 tại Phan Thiết, vì hoạt động của tôi với Anh Chị Em trong Đảng DCND bị khám phá. Trong suốt 35 ngày giam giữ và làm việc, csvn hoàn toàn không biết về những hoạt động trước đó của tôi. Tuy nhiên, đến ngày thứ 35, thì họ bất ngờ hỏi về bí danh và chức vụ của tôi. Điều này, hoàn toàn ngoài dự đoán, vì như tôi nhận định, nếu csvn đã biết về những chuyện khác của tôi ngoài hoạt động của Đảng DCND, thì chúng đã xoáy quanh những hoạt động trước đó, những hoạt động mà từ 1993 báo chí hải ngoại đã loan truyền, chứ không thể nào chẳng đá động gì trong suốt 35 ngày tôi đang ở trong tù.

Dĩ nhiên, tôi phủ nhận việc họ hỏi bí danh và chức vụ tôi. Và điều này, đã làm tôi lo ngại. Vì đây là sự kiện mới csvn vừa biết, do đó, khả năng tôi sẽ phải đối đầu với họ lâu hơn, phức tạp hơn và mạng sống của tôi sẽ thử thách hơn, vì tôi đã tuyệt thực đến ngày thứ 35 rồi. Tôi biết là csvn vừa mới nhận được mật báo từ đâu đó, hoặc là có cơ sở tình báo từ hải ngoại, hoặc là có người của địch từ trong Tổ chức cũ, nơi tôi đã từng sinh hoạt. Nhưng tại sao bây giờ Hà Nội mới biết?

Cuộc đời, âu cũng là số mạng. Tôi từng tính tham gia MT của Tướng Hoàng Cơ Minh, tiền thân của Việt Tân sau này. Nhưng thấy hình ảnh khăn rằng quấn cổ thì không thoải mái. Khi anh Lê Quốc Túy nói chuyện lần đầu ở Nam CA, về Lực Lượng và các hoạt động của anh Trần Văn Bá, tôi có tham dự nghe và cũng còn phân vân. Sau cùng, thì chúng tôi tự hình thành riêng một tập thể thanh niên sinh viên, chừng 20 người, và sinh hoạt trong lãnh vực xã hội, cho đến khi tôi và đưa cả nhóm, cùng gia nhập một Tổ chức mới. Nếu lúc đó, tôi tham gia hai MT trên, và đi về chiến khu, thì không biết số phận đi về đâu. Vì tôi biết tánh tôi, không chơi thì thôi, đã chơi thì đi đến tận cùng.

Trong suốt thời gian bị csvn giam, tôi đã hai lần muốn bỏ trốn, nhưng sự việc đưa đẩy, nên cũng bất thành. Lúc đó, khi csvn, phát giác ra hành tung khác của tôi, là một sự kiện vô cùng bất lợi và nguy hiểm. Tuy nhiên, có lẽ vì quyết định phải trục xuất đã xong rồi trước nhiều áp lực, nên cấp bộ địa phương csVN đã trở tay không kịp. Sau này, khi bị trục xuất ra khỏi VN sau 38 ngày tù. Tôi mới biết do một bài báo trên tờ Thông Luận, đã vô tình tiết lộ thân phận tôi, trong ngày thứ 35, và đó là lý do csvn đã tra hỏi liên tục về vai trò, chức vụ và hoạt động của tôi trong Tổ chức cũ.

Hồi đó, chưa có Facebook, Yahoo, Google như bây giờ. Chỉ có AOL mới bắt đầu, nhưng còn hạn chế và đắt đỏ và Việt Nam cũng chưa có Internet. Để chuyển gửi nội dung đến tay quần chúng, chỉ có cách rải truyền đơn. Và chúng tôi đã rải hàng ngàn tờ truyền đơn, từ nam ra bắc. Hầu hết, truyền đơn in từ Mỹ, chúng tôi phải chuyển về VN bằng nhiều hình thức. Nhiều lần như vậy, và thực tế mà nói, nếu không đủ bản lãnh, không liều, thì đã không dám làm. Có cả truyền đơn in từ giấy không thấm nước, rải trên sông để trôi trên nước. Có báo, gửi từ Mỹ về qua bưu điện, hàng trăm tờ mỗi tháng. Mỗi lần về VN, có thể là một đi không trở lại, nếu bị phát giác. Tất cả những chuyện đó, ngày nay Facebook đã làm dùm hết rồi.

Tóm laị, giờ đấu tranh dễ mà khó. Dễ vì tất cả đều nhanh, và hiệu quả. Chỉ một cái nhấp chuột là nội dung đã vượt qua bức màng sắt. Chỉ một nhắn tin là người nhận đã biết, một tin gửi, chuyển đến hàng trăm ngàn người tại Việt Nam. Không phải vất vả, nguy hiểm và hạn chế như hồi xưa. Nhưng khó, vì lòng người đã không còn như xưa nữa, thụ động và phân hoá nhiều. “Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi; mà khó vì lòng người ngại núi, e sông.” (Nguyễn Bá Học)

Đỗ T. Công













Không có nhận xét nào

Quảng Cáo