Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

CÁI LÝ CỦA KẺ MẠNH.

CÁI LÝ CỦA KẺ MẠNH. Hôm trước, tôi có đọc được một đoạn trên page Vietnam Projects Construction, rằng: “Muốn giữ được “chính nghĩa”, bạn phả...

CÁI LÝ CỦA KẺ MẠNH.

Hôm trước, tôi có đọc được một đoạn trên page Vietnam Projects Construction, rằng: “Muốn giữ được “chính nghĩa”, bạn phải thắng những kẻ thù mạnh nhất, hung bạo nhất, lớn mạnh nhất. Khi đó, bạn sẽ chẳng phải việc đéo gì cần ai công nhận cả. Đứng hiên ngang trước quần hùng, tuyên bố dõng dạc với thế giới, Việt Nam này xứng đáng có được độc lập và tự do.”

Rất tâm đắc, chỉ là đau xót ở chỗ cái giá của chính nghĩa thường rất đắt nếu bạn yếu thế. Nên nhớ rằng “mạnh được yếu thua” là quy luật tất yếu của tự nhiên. Vậy nên, “cá lớn thì thường nuốt cá bé”, trên chính trường thế giới “chủ nghĩa duy tình” thì thường chuốc lấy thảm hại. Muốn tồn tại, sống tốt sống khỏe trên trường quốc tế, trước tiên phải định vị được bản thân đang ở đâu. Và rõ ràng, sức mạnh nội tại của dân tộc mới là điều kiện tiên quyết để một đất nước được công nhận chủ quyền, thật sự có chủ quyền.

Cố thủ tướng Anh, Winston Churchill đã từng nói: “Không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn.”

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết trong bài hát Gia tài của mẹ, trích đoạn:

“Một ngàn năm nô lệ giặc tầu
một trăm năm đô hộ giặc tây
...
gia tài của mẹ, một bọn lai căng
gia tài của mẹ, một lũ bội tình...”

Đau đớn ở chỗ rằng nước Việt chúng ta giờ có không ít bọn lai căng vô ơn, chúng nó nghĩ rằng lũ ngoại bang đều là những người tốt bụng, sang khai hóa văn minh. Và lũ ngu lai căng ấy tin rằng lật bỏ được “sự cai trị độc tài của cộng sản”, Mỹ sẽ giúp đất nước Việt Nam phát triển.

Đám vọng nô lai căng ấy, chắc không bao giờ hiểu được lãnh tụ Hồ Chí Minh vĩ đại nhường nào. Người đã đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. đã làm thay đổi vận mệnh dân tộc Việt Nam, từ thân phận nô lệ trở thành dân tộc tự do, độc lập. 

“Không có gì quý hơn độc lập, tự do!”

Phát ngôn ấy của Người là chân lý, đã tồn tại ngàn đời nay, được chứng minh bằng lịch sử bi tráng và hào hùng của dân tộc Việt Nam ta. Tuy nhiên, vẫn có một đám người nô tính ăn vào xương tủy, sẵn sàng quỳ gối nhận “bơ thừa sữa cặn” của ngoại bang. 

Không biết chúng định nghĩa thế nào là phồn thịnh, khi cả dân tộc mang thân nô lệ, người dân phải chấp nhận làm công dân hạng hai ngay trên đất nước mình, nguyên thủ quốc gia hầu như là bù nhìn cho có.

Một quốc gia có chủ quyền, ấy là một dân tộc tự do, độc lập và có quyền tự quyết. Quyền tự quyết, nó là điều rất quan trọng các bạn ạ.

Trung Quốc là gã láng giềng to đầu hung hăng, luôn có mưu đồ “Đại Hán bành trướng” . Và đặc biệt, Mỹ là gã đế quốc ngang ngược, tham lam và vô sỉ, chuyên mang thương đau tang tóc xuống cho nhân dân thế giới.

Bọn chúng từng là những kẻ xâm lược, và cũng là những kẻ bại trận. Chúng ta đã từng đánh thắng bè lũ đế quốc, hãy ngẩng cao đầu tự hào về điều này. Nhưng cũng cần phải tự xác định được vị thế bản thân, tránh đi những xung đột không cần thiết.

Lê Lợi khi đánh quân Minh thua chạy tan tác, ông đã phải cấp phát quân lương cho bè lũ xâm lược lên đường về nước, viết thư xin nghị hòa. Quang Trung sau khi đại phá 20 vạn quân Thanh xâm lược, vẫn lá phải lá trái chịu nhường nhịn, cho thế thân của mình sang Trung Quốc chịu mệnh. Đó không phải là nhục là hèn, đó là biết mình biết người.

Và Việt Nam chúng ta, sau khi “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” vẫn tự định vị được bản thân trên chính trường thế giới. Sau chiến thắng lịch sự mùa xuân năm 1975, khoảng tháng 06/1975, Việt Nam có nhờ Liên Xô chuyển cho Mỹ một thông điệp không chính thức: “Lãnh đạo Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tán thành có quan hệ tốt với Mỹ trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau. Trên tinh thần đó, phía Việt Nam đã tự kiềm chế trong khi giải phóng, tạo cơ hội cho người Mỹ không bị cản trở trong việc tiến hành di tản nhân viên của họ. Phía Việt Nam đã cố gắng làm mọi sự cần thiết để không làm xấu đi quan hệ với Mỹ trong tương lai. Không có sự thù địch với Mỹ ở Việt Nam và Việt Nam cũng không muốn thấy như vậy ở phía Mỹ”.

Chúng ta đã có thiện ý như vậy, tuy nhiên để trả đũa và quan trọng là không có lợi ích, phía Mỹ không muốn bình thường hóa. Truyền thông bọn họ tha hồ bôi nhọ, xuyên tạc về chính phủ Việt Nam, dùng sức ảnh hưởng của mình để cô lập chính trị, bao vây kinh tế chúng ta.

Ngang ngược là vậy, hung hăng là vậy, vô lý là vậy ... nhưng chúng ta làm gì được? Nó cũng tương tự như Venezuela bây giờ, có khác chăng bởi Việt Nam chúng ta là một thể thống nhất và đoàn kết.

Truyền thông Mỹ đã từng tuyên truyền bịa đặt về âm mưu tham vọng bành trướng, về ý đồ xâm lươc Campuchia của tiểu bá Việt Nam. Thậm chí họ còn lếu láo đặt điều về chính phủ Việt Nam về việc trả thù tù binh Mỹ. Trong cuộc trả lời phỏng vấn báo Time (tuần lễ từ ngày 7 đến 13-1-1992), Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt nói rằng:

“Sự nghi ngờ chúng tôi còn giam giữ một số người Mỹ còn sống… là một điều ngớ ngẩn. Động cơ nào có thể thúc đẩy chúng tôi làm điều đó?”

Báo Time vặn hỏi: “Làm sao để dân chúng Mỹ có thể tin vào sự đảm bảo của các ông?”

Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt trả lời: “Ở Việt Nam có hàng chục ngàn gia đình có người thân bị mất tích. Tôi cũng là một nạn nhân. Gia đình tôi có bốn người, vợ và ba con của tôi, bị mất tích trong chiến tranh. Trực thăng Mỹ đã giết 300 người trong một trận càn dọc sông Sài Gòn, vợ và con trai, một con gái của tôi đã mất trong trận càn đó. Tôi có thể thấu hiểu được nỗi đau của tất cả các gia đình Mỹ có người thân bị mất tích trong chiến tranh… Tôi mong muốn dân chúng Mỹ hiểu được hoàn cảnh của chúng tôi trong vấn đề này. Chúng tôi xin mời bất cứ người nào nghi ngờ còn người Mỹ sống ở Việt Nam hãy đến Việt Nam mà tìm hiểu”.

Cuối năm 1992, khi tới Hà Nội lần thứ hai, Thượng nghị sĩ John Kerry đã đề nghị Cố Chủ tịch nước Lê Đức Anh cho phép một cộng sự của ông, Thượng nghị sĩ Bob Smith xuống đường hầm ở khu vực lăng Hồ Chí Minh để tận mắt thấy không có lính Mỹ bị giam dưới lăng như phim ảnh Hollywood lẫn truyền thông Mỹ - Phương Tây miêu tả. Nhưng cũng phải đến 3 năm sau, ngày 11/7/1995 khi Tổng thống Mỹ Bill Clinton và Thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt mới chính thức tuyên bố bình thường hóa quan hệ ngoại giao giữa hai nước.

Tại sao chúng ta phải nhẫn nhịn, chịu nhục để “Quan sát viên” của Mỹ xuống đường hầm lăng lãnh tụ đất nước để xem “có giam giữ lính Mỹ” hay không? Đó là vì chúng ta yếu thế, phải nhẫn nhịn các bạn ạ. Nghe đau xót không?

Câu hỏi đặt ra, là tại sao Mỹ lại bình thường hóa quan hệ với Việt Nam sau 20 năm? Đáp án chính thức, đó chính là lợi ích quốc gia, khi Mỹ nhận ra Việt Nam chính là một thị trường tiềm năng và họ không hề thu được lợi ích gì nếu tiếp tục bao vây cấm vận Việt Nam. 

Nhưng không phải vì thế mà gã đế quốc ngang ngược và tham lam này thôi ý định nhòm ngó đất nước chúng ta. Bọn họ vẫn tích cực dùng truyền thông để tiếp tục cái gọi là “diễn biến hòa bình”. Vẫn còn nuôi hàng trăm tổ chức phi chính phủ, vẫn còn nuôi một đống lũ phản động to mồm, vẫn còn ra sức truyền thông xuyên tạc, bịa điều giật dây để kích động thù địch. Người ngu ở thời đại nào cũng không thiếu và kẻ tham thì càng nhiều. Phải biết rằng chiến lược “diễn biến hòa bình” là một nhân tố hết sức quan trọng làm cho Liên Xô và các nước XHCN ở Đông Âu sụp đổ.

Sau khi sử dụng những đòn tấn công bằng quân sự để xâm lược Việt Nam không thành công, Mỹ và phương Tây đã chuyển sang chiến lược mới như bao vây cấm vận kinh tế, cô lập về ngoại giao... Khi tất cả cũng không thành công, vậy là đẩy mạnh chiến lược “diễn biến hoà bình”, bạo loạn lật đổ ở Việt Nam.

Chính quyền Đề Ga độc lập được Mỹ giật dây là một bài học cảnh tỉnh và sâu sắc, buộc chúng ta phải suy nghĩ và nhìn nhận nghiêm túc về cái gọi là “chiến lược diễn biến hòa bình” của Mỹ. Đất nước chỉ hưng thịnh khi khơi dậy được lòng yêu nước của mỗi con người, nhưng quan trọng đó phải là lòng yêu nước của những người tỉnh táo.

Song chỉ đáng tiếc, ở Việt Nam truyền thông Mỹ làm quá tốt, hậu quả là cho đến tận bây giờ, vẫn có hàng ngàn kẻ ngu tin rằng chính quyền Mỹ là một đất nước tự do dân chủ, đang cố gắng hết sức để giúp đỡ nhân dân trên toàn thế giới. Và những kẻ này một khi có thời cơ, chúng sẵn sàng đứng lên lật đổ chính quyền, đẩy đất nước vào vòng nguy hiểm, mặc cho ngoại bang xâu xé!

Xin nhắc lại để các bạn hiểu: Một quốc gia có chủ quyền, ấy là một dân tộc tự do, độc lập và có quyền tự quyết. Quyền tự quyết, nó là điều rất quan trọng các bạn ạ. Nó được ghi rõ trong Hiến chương Liên Hiệp Quốc với tư cách là một trong những mục đích hoạt động của tổ chức này với nội dung: “Phát triển mối quan hệ hữu nghị giữa các dân tộc trên cơ sở tôn trọng quyền bình đẳng và tự quyết của các dân tộc.” Dù rằng, Liên Hiệp Quốc thực sự cũng chỉ là “tổ chức mà kẻ mạnh đứng đằng sau.”

Đáng tiếc và đáng buồn, mạnh được yếu thua vẫn luôn là quy luật muôn đời của tự nhiên. Và chân lý, nó nằm ở kẻ mạnh. Bởi vậy, chúng ta phải tranh thủ từng ngày để có thể mạnh hơn, mạnh hơn bằng chính nội lực của chúng ta.

Cuối bài viết, xin trích lại một đoạn trong thư gửi học sinh nhân ngày khai trường đầu tiên, chủ tịch Hồ Chí Minh có viết: “Non sông Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, dân tộc Việt Nam có được sánh vai các cường quốc năm châu hay không, chính là nhờ một phần lớn ở công lao học tập của các cháu”.

Nhất định phải thế!

Đạo Sĩ



Không có nhận xét nào

Quảng Cáo