Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

TỰ SÁM

TỰ SÁM Đã gần 30 ngày tôi bế môn để tự sám. Không chỉ tự sám chuyện vô tình gây tổn thương cho em bé có bài văn đạt kỉ lục 21 trang mà tự sá...

TỰ SÁM

TỰ SÁM

Đã gần 30 ngày tôi bế môn để tự sám. Không chỉ tự sám chuyện vô tình gây tổn thương cho em bé có bài văn đạt kỉ lục 21 trang mà tự sám nhiều chuyện trong đời.
Bế môn nhưng chỉ bế cái mồm, không bế cái tai và con mắt. Vẫn theo dõi nhân tình. Nhân nghe ông phó Cục Xuất nhập cảnh nói 35 năm trong nghề "trong veo", chỉ còn 6 tháng cuối cùng lại "vấy tí bẩn" với số tiền nhận hối lộ gần 8 tỉ đồng mà lòng thêm dậy sóng.

Tôi, cũng hơn 30 năm trong nghề, không tự hào "trong veo" như ông mà tự sám ngay từ lúc bước vào nghề. Đã từng đôi lần nhận phong bì của học viên, từ 500.000 đến 1.000.000 đồng. Nhưng cũng ngay khi bước vào nghề, một lần tình cờ nghe học viên nghèo khổ kêu ca về nợ nần, tôi đã thấy mình là thằng khốn nạn, kẻ bất lương. Từ đó, tôi tuyên bố trước các lớp, rằng tôi từ chối phong bì. Không lớp nào dám đưa phong bì cho tôi nữa. Nhưng lần cuối cùng lại "vấy tí bẩn". Ấy là lần miễn cưỡng nhận một gói cà phê cho học viên vui. Khi đem gói cà phê ấy cho ông hàng xóm thì bất ngờ ông hàng xóm đem trả lại cái phong bì giấu kín đáo bên trong, với số tiền 500.000 đồng. Ông hàng xóm là người lao động ít học mà trong veo vậy đó, huống hồ mình là người có học. Tôi xấu hổ đến muốn độn thổ trước ông và dứt khoát gửi trả lại cho lớp.

Từ đó, tôi tuyên chiến công khai với phong bì. Phong bì là hối lộ. Tôi đã tự giải thoát lương tâm từ mấy chục năm nay để rửa cái tâm hồn mình, dẫu không còn "trong veo" thì cũng không để bị vấy bẩn lần nữa. Nhưng chính sự tuyên chiến công khai ấy, tôi trở thành kẻ tự cô lập và có vô số kẻ thù. Ngoài số học viên sợ hãi tôi nghiêm khắc, đã có vô số đám trí thức căm thù tôi. Công khai tuyên chiến với phong bì, tức tệ nạn hối lộ, là tước đoạt cái ăn trên cửa miệng của đám quan chức và trí thức thời nay. Mất cái ăn, dù không phải do bàn tay mình làm ra, nhiều kẻ trở nên hung hăng một cách hoang dã. Họ nhân danh đủ thứ văn hoá, lễ nghĩa, kể cả nhân danh vì trẻ em như vừa rồi, chờ cơ hội tấn công tôi bất cứ lúc nào!

Tôi chỉ ngạc nhiên là, ngài Cục phó Cục xuất nhập cảnh "trong veo" suốt 35 năm mà không có kẻ thù nào, vẫn thăng tiến như diều. Bái phục!

Người ta chửi ngài để tỏ ra mình trong sạch, còn tôi thì không dám. Đang trong thời gian tự sám này, tôi theo lời Chúa mà tự răn: "Ai chưa một lần nhận phong bì hay món quà đút lót nào thì hãy ném đá người đàn ông này!"

Đã nhận phong bì dẫu nhỏ thì vẫn không đủ tư cách ném đá đứa nhận vali tiền lớn. Bởi khi có quyền lực trong tay, cái phong bì to phồng lên thành cái vali là chuyện bình thường, các ông bà trí thức ạ!

Trong lúc tự sám, tôi cứ nghĩ, vụ "chuyến bay giải cứu" có đến 5 cửa kiểm soát, hơn cả tam quyền phân lập, vậy mà 5 cửa quyền lực đều vấy bẩn như thọc tay vào bể phốt. Vậy thì dẫu có tam quyền hay ngũ quyền phân lập thì cũng bấy nhiêu chuyện. Ở xứ sở văn hoá phong bì này, có phân thành 5 cơ quan quyền lực thì cũng chỉ có thể là năm ngón tay trên một bàn tay. Ở đây đã có một bàn tay vô hình chỉ đạo năm ngón tay cùng thi nhau bốc hốt. Đến đứa thư ký của Thứ trưởng mà cũng ngang nhiên hốt trên 40 tỉ đồng mà không sợ thúi. Có người mỉa mai rằng, nên biểu dương Thứ trưởng Đỗ Xuân Tuyên vì trong khi Thư ký của ông hốt trên 40 tỉ mà bàn tay ông Thứ trưởng vẫn sạch. Bàn tay nuôi giòi mà vẫn trong sạch mới lạ? Ắt phải có bàn tay vô hình to hơn Đỗ Xuân Tuyên. Bàn tay vô hình ấy là ai, không cần nói ra cũng rõ. 

Theo tôi, chỉ có thể chặt cả bàn tay chứ đem ra chặt từng ngón thì cái bàn tay phù thủy ấy cụt ngón này sẽ mọc ra ngón khác... 

Nhưng ai đủ tư cách và bản lĩnh vung đao chặt cái bàn tay quyền lực ấy? Tôi hiểu vì sao ông Hưng dám nói vụ án này đang bỏ lọt tội phạm và bà Lan đã không giấu nổi nụ cười mỉa mai sau cái khẩu trang! Có lẽ bà muốn hỏi: "ai đủ trong sạch để xử tội tôi?"

Chu Mộng Long



4 nhận xét

  1. Chỉ có đa Đảng thì mới trong sạch. Đảng này tìm khe hở của Đảng kia. Còn Độc Đảng thì ai tìm khe hở?

    Trả lờiXóa
  2. Rõ ràng đa đảng tốt hơn độc đảng ; tuy nhiên về lâu dài , chúng cũng thông đồng hợp tác chia phần , mày tám năm , tao tám năm,kiểu Republican In Name Only !!!

    Giống như truyền thông , thoạt kỳ thủy , để truyền nhau tin tức những gì xảy ra, một cách trung thực .... lâu dần nó thành truyền bá tin sai lạc để mưu đồ định hướng con ngưởi , xách động ..... cho nên nhà nước nào cũng muốn nắm chặt truyền thông ,báo chí thành công cụ nhà nước .... tham nhũng tha hồ tung hoành vì có ai dám đăng báo , ai dám tố cáo !!!

    Trả lờiXóa
  3. Trời đã giúp tôi thành công. Trong chuyến đi chơi Sông Ðà với các ông Bùi Duy Tâm và Bùi Duy Tuấn, tôi đã mất 3 cuốn băng ghi toàn những chuyện ba hoa, hươu vượn. Nhưng vào đoạn chót của cuốn băng thứ 4 ông Tâm đã thú nhận: “Anh đã cho Dương Thông rất nhiều tiền.” (Dương Thông là Trung tướng Công an).

    Sau chuyến đi đó chừng vài ngày, họ bắt tôi. Trong thời gian ấy tôi đã kịp sao băng ghi âm ra vài bản, gửi ra 3 nước: Pháp, Tiệp và Mỹ.
    Do sự can thiệp của chính phủ Pháp, đặc biệt là bà Daniel Mitterand và phong trào nhân quyền thế giới, ngày 20/11 họ buộc phải thả tôi ra, sau gần 8 tháng giam giữ không xét xử. Lúc đó ông Bùi Thiện Ngộ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Ông Ngộ cử Thiếu tá Sơn tới gặp tôi :

    — Theo đúng pháp luật thì chị có quyền kiện Nhà nước. Nhưng Bộ trưởng muốn tìm một khả năng mềm dẻo hơn có lợi cho cả 2 bên.

    Tôi cười. Tôi hiểu cái sự kiện tụng ở xứ sở này ra sao. Tôi yêu cầu cuộc thanh toán với Dương Thông. Bộ Nội vụ chấp thuận.

    Vào mùa Xuân năm 1992, đại diện của Bộ Nội vụ là ông Bùi Quốc Huy (tức Năm Huy) – Tổng Cục trưởng Tổng Cục An ninh, tiếp tôi có sự tham gia của Ðại tá Nguyễn Công Nhuận, người ký lệnh bắt và phụ trách nhóm người tra hỏi tôi trong nhà giam. Trong cuộc gặp này, tôi nói :

    — Tôi biết tôi đang chơi trò trứng chọi đá. Bởi thế, lúc nào tôi cũng chuẩn bị cho cái chết của tôi. Tuy nhiên, tôi lại không ưa chết một mình. Nên tôi cũng trù liệu để sau cái chết của tôi, ít nhất cũng phải có dăm bảy đứa khác phải chết theo để tiếp tục chiến đấu dưới âm phủ, nếu không dưới đó rất buồn. Tôi có vũ khí của tôi. Trong tay tôi có 2 cuộn băng ghi âm. Cuộn thứ nhất liên quan tới một trong những kẻ tạo dựng ra Nhà nước này, sư tổ của những người như ông. Nó tố cáo nhân cách một trong các bậc lương đống của triều đình chỉ là loài đểu giả, tâm tính hiểm ác, vô luân.
    Cuộn thứ 2, chắc ông cũng đoán được, ghi lại cuộc nói chuyện của ông Bùi Duy Tâm với tôi, trong đó ông Tâm khẳng định là đã cho ông Dương Thông rất nhiều tiền.
    Ðấy hẳn là món thù lao cho việc ông Dương Thông đã 2 lần cứu ông Tâm ra khỏi trại giam, thêm nữa, đón rước ông Tâm đi tới tất cả những lầu cao thềm rộng , từ dinh cơ bà Nguyễn Thị Ðịnh tới Bộ Tổng Tham mưu, Bộ Quốc phòng, từ nhà riêng các vị chóp bu Nhà nước xuống tới đám quan chức kề cận, để bàn định những đại sự như bán kho vũ khí Long Bình, bán dầu thô và những nguyên liệu khác… Như vậy tôi có trong tay bằng chứng về người tiền nhiệm của ông, gương mặt tiêu biểu cho quyền lực của chế độ này.

    Trả lờiXóa
  4. Hai băng ghi âm đó đã được chuyển tới 3 nước: Pháp, Tiệp, Mỹ. Nếu các ông đủ lực xin cứ việc truy tìm. Nhưng tôi không tin điều ấy. Các ông không có tiền. Nhân viên sứ quán Việt Nam ở nước ngoài đơn thuần là bọn buôn lậu, quay cuồng trong cơn lốc cóp nhặt đô la. Ở nước ngoài, các ông bất lực. Còn ở đây, các ông có thể tổ chức tai nạn xe máy để kẹp chết tôi, có thể đầu độc tôi, có thể làm bất cứ một điều gì khác nữa nhưng vào thời điểm tôi chết, chắc chắn phải có kẻ đồng hành .
    Không tức thời, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ có. Và thêm nữa, những người thân của tôi ngoài biên giới sẽ lần lượt công bố các cuốn băng kia.

    Cả 2 người đàn ông lặng thinh rồi một người mở chai nước, một người mời tôi ăn nho . Họ hỏi tôi về sức khoẻ, con cái, nhà cửa … làm như là một cuộc tán gẫu giữa mấy người hàng xóm. Tuy nhiên, tôi chẳng phải là một đứa bé nên tôi hiểu cái thái độ người thường gọi là “đánh trống lảng” ấy . Bất cứ kẻ đạo đức giả nào cũng sợ sự thật. Tất thảy mọi quốc gia, mọi thể chế đều có bọn đạo đức giả. Nhưng chắc chắn, không ở đâu con người buộc phải trở thành đạo đức giả như ở đây, một xứ sở mang xiềng xích của 2 thể chế: Phong kiến và CS.

    Trước khi về, tôi nói thêm :
    — Xin nhắc lại rằng, tôi đứng trước guồng máy của các ông chỉ là trứng chọi đá. Nhưng vì đã dấn thân vào cuộc chơi này, tôi bắt buộc phải học lấy vài món nghề của các ông. Vậy, các ông theo dõi tôi, tôi cũng theo dõi lại các ông. Tôi biết ông (Năm Huy) thường uống rượu ở đâu, chơi gái ở đâu. Trong hội Quý Mùi (những người sinh năm 1943) ông vẫn tụ họp với những ai và đem theo loại rượu nào. Thành thực mà nói, trên phương diện này, đôi khi trứng còn mạnh hơn đá. Các ông rất nhiều tiền, các ông thèm khát sống, thèm uống rượu Tây, thèm chơi gái, thèm xây nhà lầu … Tôi là kẻ phá sản, tôi không uống rượu, không chơi điếm, tôi có thứ sức mạnh mà sư tổ của các ông thường vẫn gọi “sức mạnh của giai cấp vô sản”. Riêng về luận điểm này, tôi thấy Mác đúng. Bởi vì, nói một cách sòng phẳng, với tất cả những thèm muốn ấy các ông sợ chết hơn tôi.

    Trả lờiXóa

Quảng Cáo