Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

THẾ HỆ TRẺ BÂY GIỜ RẤT "ĐÁNG TIẾC" LÀ HỌ KHÔNG KHỜ KHẠO NHƯ CÁNH CHÚNG TÔI THỜI XƯA

THẾ HỆ TRẺ BÂY GIỜ RẤT "ĐÁNG TIẾC" LÀ HỌ KHÔNG KHỜ KHẠO NHƯ CÁNH CHÚNG TÔI THỜI XƯA Bây giờ đảng ta kêu gọi người Dân đứng lên giữ...

THẾ HỆ TRẺ BÂY GIỜ RẤT "ĐÁNG TIẾC" LÀ HỌ KHÔNG KHỜ KHẠO NHƯ CÁNH CHÚNG TÔI THỜI XƯA

Bây giờ đảng ta kêu gọi người Dân đứng lên giữ đảo và biển. Ông Phúc thì ngặt nghẹo đi tặng hàng vạn lá cờ cho ngư dân, treo lên thuyền tàu để cổ súy cho dân ra khơi đánh bắt cá, phòng khi sai lính, lính chống lại không đi. Dân đói "đầu gối phải bò", kiếm con cá, con tôm mà đút vào mồm. Họ phải ra khơi mặc dù nguy hiểm.

Trong đất liền thì không còn cảnh mấy ông Nghị com lê củ táo vừa bấm nút biểu quyết vừa ngủ gà, ngủ gật được nữa mà thoi thóp hồi hộp hy vọng may ra làm bọn Tầu nó sợ, khi chúng nhìn thấy rừng cờ, mà chi ra chả đáng bao nhiêu tiền. Mà vải đỏ, vải vàng may cờ có khi lại nhập từ Tầu.

Nhưng khả năng làm bia đỡ đạn cho Ba Đình là phần nhiều.

Nếu hô hào như vậy thì các ông, các bà quan to phải gương mẫu trước. Chứ không chơi cái trò tặng cờ rẻ rúng thế được. Chả khác gì ta đưa cho mi cái que để mi đuổi gà vào vườn rau vậy. Mà đây không phải là gà mà là con hổ!

Hãy kiểm tra lại xem có con ai từ Ủy viên Trung ương Đảng trở lên là lính Hải đảo không. Nếu chúng đang học và ăn chơi trác táng ở nước ngoài thì lôi cổ về giao cho khẩu tiểu liên.

Những tay như Trần Tuấn Anh thì nên trao cho quân hàm Binh nhì, cho đi lính nghĩa vụ ít nhất là 18 tháng ngoài đảo, rồi sau đó nếu rèn luyện ngoan ngoãn thì sẽ châm chước cho về làm tiếp Bộ trưởng.Tôi ngày xưa đi lính (1973) phải hành quân bộ từ Thái Bình vào tận Thanh Hóa, rồi leo lên Núi Nưa, Nông Cống lấy củi cho anh nuôi..

Lăn lê bò toài chán ở "Cầu Chuối" Nông Cống; Khi biết tập tẹ bóp cò rồi mới "xẽ dọc Trường Sơn" đi xâm lược. Làm gì có cái trò dùng tiền của Dân, mang xe con ra tận chân máy bay mà đón vợ đùi vế trắng nõn thơm tho mang về Biệt phủ dùng riêng...

Mẹ kiếp ngày đó đến là thư của người yêu mình chúng tôi cũng phải cho cả đồng đội đọc để sẻ chia. Nhiều đồng đội của tôi hy sinh trong gầm Sông Bé, Đồng Xoài còn chưa được một lần cầm tay hay ngửi hương tóc của một người con gái. Khi chết máu thấm đỏ vào chiếc khăn thêu trên ngực, báu vật của người yêu trao cho trước lúc chia tay...

Vâng ,phải bắt cho bằng được con các vua tham nhũng đi lính như cánh tôi ngày xưa. Rồi Dân đen mình hãy đi sau. Chả lẽ để con mình đói rách ở nhà tranh vách đất lại đi chết thay và bảo vệ Biệt phủ cho chúng nó ngồi rung đùi ở nhà bù khú à?

Khi vận nước đã nguy nan thì già tha nhưng trẻ là phải lên đường, Những Nghị gật chưa tới tuổi 60, con của Nghị gật và cháu chắt trong bộ tứ là phải gương mẫu cầm súng đi đầu, thì sự hô hào và lời hiệu triệu của các vị mới thiêng, vì DÂN BÂY GIỜ HỌ TINH KHÔN VÀ THÔNG MINH LẮM RỒI!

Không còn cái thủa như của bọn tôi ngày xưa là bỏ trường Đại học, xung phong đi chết trong Nam rồi khi trở thành "bên thắng cuộc" thì chiến lợi phẩm chúng tôi giấu cái đồng hổ đeo tay không giấu nổi. Vì cứ nửa đêm là lại báo động dậy kiểm tra quân trang và dời đi nơi khác. Để lại cả một Tổng kho trong Sài Gòn, sau đó họ dùng máy bay chuồn chuồn (trực thăng-vì ngày đó chưa có từ này) chở ra Hà Nội để Tướng tá chia chác cho nhau. 

Dưới đây là ảnh lễ tặng cờ và hộp bông băng.

.Nguyễn Doãn Đôn



Không có nhận xét nào

Quảng Cáo