Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

VẤN ĐỀ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO: CÁI BẪY CỦA TRANH LUẬN

VẤN ĐỀ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO: CÁI BẪY CỦA TRANH LUẬN Nhiều người chê mà như khen: "Thâm như Tàu!". Nhưng tôi vẫn cho rằng, trí tuệ Vi...

VẤN ĐỀ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO: CÁI BẪY CỦA TRANH LUẬN

Nhiều người chê mà như khen: "Thâm như Tàu!". Nhưng tôi vẫn cho rằng, trí tuệ Việt chưa hẳn thua Tàu. Chỉ bởi trí thức Việt hiện đại ngày càng hoặc mê phục Tàu hoặc chống Tàu một cách võ biền. Còn ngày xưa đã từng có bao nhiêu sứ giả thông minh khẩu chiến trực tiếp với Tàu, buộc vua Tàu phải bái phục và thừa nhận chủ quyền của Việt Nam.

Xem Công hàm của Tàu vừa gửi Liên Hiệp quốc để "đấu khẩu" với Công hàm của Việt Nam, tôi nghĩ không nên chửi bừa mà cần tỉnh táo gỡ từng cái bẫy mà Tàu đã phô ra trong Công hàm của họ. Nên nhớ cái bẫy này không phải do Tàu tạo ra mà do chính ta giăng trước để cho Tàu tương kế tựu kế:

1) Cái bẫy lịch sử. Các học giả của ta dày công tìm kiếm chứng cứ lịch sử để chứng minh Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam. Tôi đọc cả loạt tài liệu chưa in và sách in chính thức từ các học giả này thì thấy chứng cứ xưa nhất mà các ông đưa ra cũng chỉ quanh quẩn thời nhà Nguyễn. Nhà Nguyễn có công phát hiện và giữ chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa cho đến thời thực dân Pháp và sau Hiệp định Geneve 1954.

Công hàm của Tàu, cũng như điều họ loan truyền lâu nay, cho biết Tàu có đủ bằng chứng chứng minh Tây Sa (Hoàng Sa), Nam Sa (Trường Sa) là của Tàu, vốn đã có từ thời cổ đại. Không nên chủ quan Tàu không có gì. Những gì các học giả ta làm họ điều biết cả. Và họ cũng mất nhiều công phu tìm kiếm trong di sản cổ của họ có Tây Sa, Nam Sa. Câu chuyện ngàn năm Giao Châu, Giao Chỉ thuộc Tàu thì Tây Sa, Nam Sa thuộc Tàu không phải là khó tìm ra bằng chứng!

Cho nên cách đây mấy năm, trong sự kiện tàu Hải Dương 981, các học giả của ta đưa ra chứng cứ lịch sử và nằng nặc đòi Chính phủ khởi kiện, tôi đã viết bài kêu gọi sự thận trọng. Rằng lịch sử như cái gậy ông đập lưng ông, cả phía ta lẫn phía Tàu. Ta lấy lịch sử đòi chủ quyền thì Champa, Cao Miên cũng đòi. Và chính Trung Quốc sẽ bị xé ra thành trăm mảnh, ít nhất phải trao độc lập cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng...

Lãnh thổ đã là một phạm trù lịch sử, thay đổi lớn nhỏ tùy từng lúc mạnh yếu khác nhau, thì không thể mang lịch sử ra làm chứng lý. Thổ dân châu Mỹ, châu Úc không thể đuổi người Tây ra khỏi lãnh thổ từng là của họ.

Đó cũng là cách tháo gỡ cái bẫy này. Chính Luật Biển và các Công ước khác của Liên Hiệp quốc về chủ quyền chỉ giới hạn phạm vi điều chỉnh trong thực tại mà không có chỗ nào nói về cái gọi là chủ quyền trong lịch sử xa xưa.

2) Cái bẫy "Công hàm 1958 của Thủ tướng Phạm Văn Đồng". Công hàm của Chính phủ ta gửi cho Chính phủ Tàu ắt Chính phủ Tàu lưu giữ như bửu bối và bây giờ không ngần ngại mang ra tranh luận giữa Liên Hiệp quốc. Tôi tin người Tàu xem cái bửu bối này có sức mạnh thực sự, chứ chứng cứ lịch sử trên kia chỉ là trò chơi vô nghĩa của trí thức dài lưng tốn vải. Nhiều người nói, Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng hoàn toàn "vô giá trị", vì sau Hiệp định Geneve, Hoàng Sa, Trường Sa do chính quyền Việt Nam cộng hòa quản lý.

Mới nghe tưởng chừng có lý, nhưng xem chừng cái lý đơn giản này lại sập bẫy do chính mình tạo ra. Chính quyền Việt Nam cộng hòa chưa bao giờ được nhà nước và sử gia chính thống công nhận là một chính thể (bây giờ vẫn luôn miệng gọi là "Ngụy") thì làm sao quyền sở hữu Hoàng Sa, Trường Sa có thể được xem là hợp pháp? Tàu dại gì không đánh úp từ chiếc gậy thù địch văng ta từ bộ máy tuyên tuyền của chính người Việt?

Cho nên, muốn vô hiệu hóa cái bẫy Công hàm 1958 ấy, chỉ còn một cách thừa nhận sự tồn tại có tính lịch sử của chính thể Việt Nam cộng hòa, kể cả thừa nhận và vinh danh trận chiến Hoàng Sa 1974. Biết là khó, nhưng không phải không làm được vì chính Hiệp định các bên cùng ký tại Genneve cũng đã công nhận chính thể Việt Nam cộng hòa và chủ quyền của chính thể này từ nam vĩ tuyến 17!

3) Cái bẫy về "đứa con vô thừa nhận". Công hàm của Tàu nói, một bằng chứng Việt Nam không sở hữu Tây Sa và Nam Sa là trên bản đồ và sách giáo khoa chính thống của Việt Nam không có hai quần đảo này.

Thì ra Tàu cũng đã lần nữa vượt xa trí tưởng tượng của các học giả Việt Nam. Họ chộp lấy cái khoảng trống thực tại (chứ không phải quá khứ), cái khoảng thời gian vì tình hữu nghị 4 tốt 16 chữ vàng, Hoàng Sa và Trường Sa gần như trở thành "đứa con vô thừa nhận"? Tôi tin họ có đủ các loại bản đồ và sách giáo khoa thời kỳ này nên mới dám to tiếng như vậy! 

Cái bẫy này do ta tạo ra cho chính ta chui vào và rất khó gỡ. Tôi thật sự rối trí và xin nhường cho các sử gia, nhà giáo dục đã tạo ra cái bẫy nguy hiểm này!

Bây giờ thì giặc đã lộ ra hết các độc chiêu rồi đó. Nếu không gỡ nổi các cái bẫy trên thì việc đâm đơn kiện ra tòa dễ bị thua đau, trừ phi Tòa không như thằng WHO.

Chu Mộng Long
----------------------------

CHINA GỬI CÔNG HÀM SỐ CML/42/2020
VỀ BIỂN ĐÔNG LÊN LIÊN HIỆP QUỐC PHẢN ĐỐI VIỆT NAM

(Chuyển ngữ: Ngô S. Đồng Toản)

(trang 1)
(Bản dịch)
CML/42/2020

Phái đoàn Thường trực của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Liên Hợp Quốc kính chào ngài Tổng thư ký Liên Hợp Quốc. Tham chiếu các Công hàm trước của chúng tôi số CML/17/2009 và số CML/18/2009 gửi tới Ngài Ban Ki-moon, là Tổng thư ký Liên Hợp Quốc lúc ấy, bởi Phái đoàn Thường trực của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Liên Hợp Quốc năm 2009, Phái đoàn Trung Hoa (China) xin được tuyên bố quan điểm của China, liên quan đến Công hàm số 22/HC-2020 ngày 30/3/2020, và các Công hàm số 24/HC-2020 và số 25/HC-2020 ngày 10/4/2020 gửi Tổng thư ký Liên Hợp Quốc bởi Phái đoàn Thường trực của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam tại Liên Hợp Quốc, như sau:

China có chủ quyền đối với Quần đảo Tây Sa, Quần đảo Nam Sa và các vùng nước liền kề. China có các quyền chủ quyền và tài phán đối với các vùng biển liên quan cũng như đáy biển và lòng đất dưới đáy biển. China có các quyền lịch sử trên Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông). Chủ quyền của China đối với Chư đảo Nam Hải cũng như các quyền và lợi ích hàng hải của China ở Biển Đông là đã được thiết lập trong một giai đoạn dài của thực tế lịch sử. Các quyền ấy đã được gìn giữ bởi các Chính phủ China kế tiếp nhau và là phù hợp với luật quốc tế, bao gồm Hiến chương Liên Hợp Quốc và Công ước của Liên Hợp Quốc về Luật Biển. Chính phủ China bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ đối với nội dung trong các Công hàm của Việt Nam số 22/HC-2020, số 24/HC-2020 và số 25/HC-2020.

Chủ quyền của China đối với Quần đảo Tây Sa và Quần đảo Nam Sa là được công nhận rộng rãi bởi cộng đồng quốc tế. Chính phủ Việt Nam cũng đã công nhận điều ấy một cách rõ ràng. Ngày 4 tháng Chín năm 1958, Chính phủ China ban hành bản Tuyên bố của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa về Lãnh hải của Trung Quốc, công bố bề rộng lãnh hải mười-hai-hải-lý, và quy định rằng, “Điều khoản này áp dụng cho mọi lãnh thổ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa,

(trang 2)

bao gồm […] Quần đảo Đông Sa, Quần đảo Tây Sa, Quần đảo Trung Sa, Quần đảo Nam Sa và mọi đảo khác thuộc China”. Ngày 14 tháng 9 năm 1958, Thủ tướng Phạm Văn Đồng của Việt Nam đã gửi một công hàm ngoại giao tới Tổng lý Quốc vụ viện China Chu Ân Lai, long trọng tuyên bố rằng “Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố, ngày 4 tháng 9 năm 1958, của Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, quyết định về hải phận 12 hải lý của Trung Quốc”, và rằng “Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tôn trọng quyết định ấy”. Trước những năm đầu 1970, Việt Nam đã chính thức công nhận rằng Quần đảo Tây Sa và Quần đảo Nam Sa đã luôn là những phần không thể tách rời của lãnh thổ China từ thời cổ đại. Lập trường này đã được phản ánh trong các tuyên bố và công hàm của chính phủ Việt Nam, cũng như các bản đồ, sách giáo khoa và báo chí chính thống của nước này.

Sau năm 1975, Việt Nam đã vi phạm nguyên tắc không phủ nhận (estoppel) và có các tuyên bố lãnh thổ bất hợp pháp về Quần đảo Tây Sa và Quần đảo Nam Sa của China. Trong khi vi phạm các mục đích và nguyên tắc của Hiến chương Liên Hợp Quốc, Việt Nam đã đưa quân đội xâm phạm và chiếm đóng trái phép một số đảo và bãi đá của Quần đảo Nam Sa của China bằng vũ lực, cố tình gây ra tình trạng tranh chấp. China luôn phản đối sự xâm phạm và chiếm đóng của Việt Nam tại một số đảo và bãi đá của Quần đảo Nam Sa của China, và những hành động xâm phạm quyền và lợi ích của China ở những vùng biển thuộc quyền tài phán của China. China kiên quyết đòi Việt Nam phải rút mọi lực lượng và phương tiện khỏi các đảo và đá mà nước này đã xâm lược và chiếm đóng bất hợp pháp.

Đệ trình phối hợp của Việt Nam và Malaysia vào ngày 6 tháng Năm 2009 cũng như đệ trình của Việt Nam vào ngày 7 tháng Năm 2009 lên Ủy ban Ranh giới Thềm lục địa (CLCS) về ranh giới thềm lục địa mở rộng vượt quá 200 hải lý ở một số vùng của Biển Nam China đã vi phạm nghiêm trọng chủ quyền, quyền chủ quyền và quyền tài phán của China ở Biển Nam China. China cương quyết phản đối điều này. Lập trường của China về vấn đề này đã được tuyên bố trong các Công hàm số CML/17/2009 và số CML/18/2009 gửi tới Ngài Ban Ki-moon, Tổng thư ký Liên Hợp Quốc thời kỳ ấy, bởi Phái đoàn Thường trực của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Liên Hợp Quốc năm 2009.

(trang 3)

Lập trường của China về vấn đề Biển Nam China là rõ ràng và nhất quán, và đã được nêu lên lặp đi lặp lại trong các tuyên bố đưa ra bởi Chính phủ China cũng như các Công hàm tương ứng trình lên Liên Hợp Quốc.

Phái đoàn Thường trực của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Liên Hợp Quốc yêu cầu Tổng thư ký Liên Hợp Quốc gửi Công hàm này tới tất cả các Quốc gia Thành viên của Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển cũng như mọi Thành viên của Liên hiệp quốc.

Nhân dịp này, Phái đoàn Thường trực của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tại Liên Hợp Quốc một lần nữa xin gửi đến ông Tổng thư ký Liên Hợp Quốc lời chào trân trọng nhất.

New York, 17/4/2020

Kính gửi:
Ngài Antonio Guterres
Tổng thư ký
Liên Hợp Quốc
Tại New York

*****
* Ghi chú của người dịch (NSĐT):
1) Tôi cực lực phản đối Công hàm số CML/42/2020 ngày 17/4/2020 của China!
2) Tôi phản đối các tên gọi/danh xưng mà China tự tiện đặt và sử dụng theo cách của họ trong Công hàm số CML/42/2020, cho các quần đảo, đảo, bãi đá và cấu trúc địa lý (Hoàng Sa, Trường Sa và trong Biển Đông) thuộc chủ quyền Việt Nam!
3) Tôi cố tình không dùng từ “Trung Quốc”, mà dùng từ China. Ước nguyện rằng, cả nước Việt Nam từ nay sẽ chỉ dùng từ China!

Nguồn:
https://www.un.org/…/su…/mys_12_12_2019/20200417CHVNM_EN.pdf
-------------------------

CHINA’S NOTE VERBALE NO. CML/42/2020 TO UNITED NATIONS, AGAINST VIETNAM

Bản gốc tiếng Anh:

(Translation)
CML/42/2020

The Permanent Mission of the People’s Republic of China to the United Nations presents its compliments to the Secretary-General of the United Nations. Recalling its Notes Verbales No. CML/17/2009 and No. CML/18/2009 addressed to His Excellency Ban Ki-moon, the then Secretary-General of the United Nations, by the Permanent Mission of the People’s Republic of China to the United Nations in 2009, the Chinese Mission, with regard to the Note Verbale No. 22/HC-2020 dated 30 March 2020 and the Notes Verbales No. 24/HC-2020 and No. 25/HC-2020 dated 10 April 2020 addressed to the Secretary-General of the United Nations by the Permanent Mission of the Socialist Republic of Viet Nam to the United Nations, has the honor to state China’s position as follows:

China has sovereignty over Xisha Qundao, Nansha Qundao and their adjacent waters. China has sovereign rights and jurisdiction over the relevant waters as well as the seabed and subsoil thereof. China has historic rights in the South China Sea. China’s sovereignty over Nanhai Zhudao and its maritime rights and interests in the South China Sea are established in the long course of historical practice. They have been upheld by successive Chinese Governments and are consistent with international law, including the Charter of the United Nations and the United Nations Convention on the Law of the Sea. The Chinese Government expresses its firm opposition to the contents of Viet Nam’s Notes Verbales No. 22/HC-2020, No. 24/HC-2020 and No. 25/HC-2020.

China’s sovereignty over Xishan Qundan and Nansha Qundao is widely recognized by the international community. The Government of Viet Nam had also explicitly recognized it. On 4 September 1958, the Chinese Government promulgated the Declaration of the Government of the People’s Republic of China on China’s Territorial Sea, proclaiming a twelve-nautical-mile territorial sea breadth, and stipulating that, “This provision applies to all territories of the People’s Republic of China,

(page 2)

including [...] Dongsha Qundao, Xisha Qundao, Zhongsha Qundao, Nansha Qundao and all other islands belonging to China.” On 14 September 1958, Prime Minister Pham Van Dong of Viet Nam sent a diplomat note to Zhou Enlai, Premier of the State Council of China, solemnly stating that “the Government of the Democratic Republic of Viet Nam recognizes and supports the declaration of the Government of the People’s Republic of China on its decision concerning China’s territorial sea made on 4 September 1958” and that “the Government of the Democratic Republic of Viet Nam respects this decision”. Prior to the early 1970s, Viet Nam had officially recognized that Xisha Qundao and Nansha Qundao have always been inherent parts of China’s territory since ancient times. This position was reflected in its government statements and notes, as well as its official maps, textbooks and newspapers.

After 1975, Viet Nam violated estoppel and made illegal territorial claims to China’s Xisha Qundao and Nansha Qundao. In violation of the purposes and principles of the Charter of the United Nations, Viet Nam sent troops to invade and illegally occupy some islands and reefs of China’s Nansha Qundao by force, attempting to provoke disputes. China always opposes the invasion and illegal occupation by Viet Nam of some islands and reefs of China’s Nansha Qundao, and the activities infringing upon China’s rights and interests in the waters under China’s jurisdiction. China resolutely demands that Viet Nam withdraw all the crews and facilities from the islands and reefs it has invaded and illegally occupied.

The joint submission by Viet Nam and Malaysia dated 6 May 2009 and the submission by Viet Nam dated 7 May 2009 to the Commission on the Limits of the Continental Shelf concerning the outer limits of the continental shelf beyond 200 nautical miles in some areas of the South China Sea have seriously infringed upon China’s sovereignty, sovereign rights and jurisdiction in the South China Sea. China is firmly opposed to this. China’s position on this issue has been stated in the Notes Verbales No. CML/1 7/2009 and No. CML/18/2009 addressed to His Excellency Ban Ki-moon, the then Secretary-General of the United Nations, by the Permanent Mission of the People’s Republic of China to the United Nations in 2009.

(page 3)

China’s position concerning the South China Sea issue is clear and consistent, and has been repeatedly elaborated in the statements issued by the Chinese Government and the relevant Notes Verbales submitted to the United Nations.

The Permanent Mission of the People’s Republic of China to the United Nations requests the Secretary-General of the United Nations to circulate this Note Verbale to all States Parties to the United Nations Convention on the Law of the Sea and all Members of the United Nations.

The Permanent Mission of the People’s Republic of China to the United Nations avails itself of this opportunity to renew to the Secretary-General of the United Nations the assurances of its highest consideration.

New York, 17 April 2020

H.E. Mr. Antonio Guterres
Secretary-General
United Nations
New York

Source:
https://www.un.org/…/su…/mys_12_12_2019/20200417CHVNM_EN.pdf







Không có nhận xét nào

Quảng Cáo