Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

Chu Mọng Long - CHỦ NGHĨA HẬU HIỆN ĐẠI CHƠI NGU

Các bạn đã chuyển toàn bộ nội dung bài văn chửi của nghệ sĩ "hậu hiện đại" Lê Anh Hoài cho tôi xem. Thú thật, tôi rất thích văn...


Các bạn đã chuyển toàn bộ nội dung bài văn chửi của nghệ sĩ "hậu hiện đại" Lê Anh Hoài cho tôi xem. Thú thật, tôi rất thích văn chửi. Những áng văn hay nhất văn chương Việt Nam là văn chửi. Nhà thơ cổ điển đã biết chửi. Lý Thường Kiệt chửi: Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/ Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Nguyễn Trãi chửi: Thằng nhãi con Tuyên Đức động binh không ngừng. Đồ nhút nhát Thạnh, Thăng đem dầu chữa cháy. Nguyễn Du chửi: Chém cha cái số hoa đào/ Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi. Hồ Xuân Hương chửi: Chém cha cái kiếp lấy chồng chung. Nguyễn Khuyến chửi, Tú Xương chửi,... Nhà thơ hiện đại càng chửi. Vũ Trọng Phụng chửi, Nam Cao chửi, Nguyễn Công Hoan chửi. Đến nhà thơ cách mạng càng chửi dữ. Như Nguyễn Ái Quốc nhổ thẳng vào mặt vua Khải Định…
Chửi tạo nên hào khí văn chương.
Nhà văn chửi phải có trí tuệ và tâm hồn, nếu không chẳng ra văn chương.
Thật thất vọng khi nghe Lê Anh Hoài chửi. Không thấy hào khí mà chỉ thấy tiếng kêu làng của một kẻ hèn: chửi đổng để lấp tội ăn cắp. Nó đúng với chất nghệ sĩ “hậu hiện đại” của anh ta: tự cởi trần truồng ra, mặc xì lip phụ nữ có Kotex, cho các em nó băng bó đầy mình như mới bị bỏng rồi lăn ra đường kêu khóc giữa vũng máu (giả) rằng, ối giời ơi vợ tôi nó đốt tôi!
Lý luận của “chủ nghĩa hậu hiện đại” mà Lê Anh Hoài truyền bá cho Việt Nam là thứ chủ nghĩa phá bĩnh, ăn cắp hèn mạt mà anh ta gọi là “cắt”, “cúp”, nghe giống như điện giật vậy. Trong bài chửi, để bênh vực cho truyện ngắn cải lương của em Trần Quỳnh Nga, không thấy anh ta có lý luận gì ngoài cụm từ “lý thuyết trò chơi”, không cần giải thích. Mà anh ta biết rõ ngọn ngành lý thuyết trò chơi thế nào đâu mà giải thích. À, té ra, khi chộp giật được mệnh đề "văn học là trò chơi ngôn ngữ" cùng với hóng hớt một số thực hành ở Mỹ, nhóm "hậu hiện đại" Lê Anh Hoài cứ tưởng trò chơi văn học nghệ thuật là chơi lập lờ đánh lận con đen: kẻ cướp nước và bán nước thành anh hùng và người có công với dân với nước thành tội phạm.  
Tôi thề không có chủ nghĩa hậu hiện đại nào như thế!
Trò này có gì là mới để gọi là chủ nghĩa hậu hiện đại? Những kẻ chẳng biết gì về chủ nghĩa hậu hiện đại vẫn chơi hàng ngày đấy thôi. Chúng bán rừng, bán đất, bán biển cho giặc nhưng vẫn la to lên là vì sự nghiệp phát triển đất nước, và ai chống lại đều quy là "phản động", "có hại cho đất nước" đấy! 
Chơi như thế dân gian gọi là chơi ngu! Giống như trẻ con bị đao ăn cứt gà mà cứ tưởng là đường! 
Muốn biết chủ nghĩa hậu hiện đại đúng nghĩa thế nào, tôi giảng cho một bài rồi hãy bắt chước, Lê Anh Hoài ạ! Lối chửi hậu hiện đại không cần hào khí mà giễu nhại dí dỏm và sâu cay chứ kêu ca như cải lương, rên rỉ như văn tế Ô hô thương thay thì cổ lỗ và kém cỏi lắm!

Không có nhận xét nào