Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

TRÒ HỀ HAY TỪ THIỆN ?

TRÒ HỀ HAY TỪ THIỆN ? Thấy hình ảnh ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đi làm từ thiện ở Cali mà tôi không khỏi bật cười khi có đầy con nít Việt Nam bán vé...

TRÒ HỀ HAY TỪ THIỆN ?

Thấy hình ảnh ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng đi làm từ thiện ở Cali mà tôi không khỏi bật cười khi có đầy con nít Việt Nam bán vé số ngoài chợ.

Homeless của Mỹ ư? Tất cả đều là người trưởng thành. Đứa nào vác con nít đi ra làm homeless là cảnh sát hốt ngay lập tức, và đứa bé sẽ lập tức được đưa đi tìm cha mẹ nuôi.

Homeless ở Mỹ là homeless có tự do chọn lựa. Có thiếu gì những nơi cho homeless tạm trú. Ngay tại thành phố Seattle, có cả trăm chỗ cho homeless cư ngụ tạm thời. Nhưng homeless đâu có chịu vào đó, mất tự do hết. Đặc biệt là mất cái tự do làm homeless.

Ngủ trong lều, ngủ ở vỉa hè ư? Có hàng trăm chỗ phát mền dạ cho homeless. Đó là những chiếc mền có khả năng chống lạnh dưới 0 độ F. Họ phát không ghi tên tuổi, phát xả láng. Cứ xếp hàng đến nơi là được phát mền dạ. Hậu quả như thế nào? Qua hết cái tuần lạnh, chăn mền dạ được homeless quăng đầy vỉa hè, công ty vệ sinh đi thu dọn thấy mụ nội luôn. Bao giờ lạnh trở lại, homeless lại xếp hàng đi lãnh mền mới. Ba cái mền giẻ rách thằng Đàm phát ra thì quý báu cái củ con tiều.

Đói ư? Có homeless nào chết vì đói đâu? Chiều chiều mấy chỗ phát thực phẩm nóng ở Seattle được các ngài homeless chiếu cố. Bánh mì, thịt, súp nóng hổi bưng tô dĩa giấy/nhựa đến, người ta múc xả láng, ăn no thì thôi. Ăn xong tô dĩa nhựa quẳng vào thùng rác có người dọn, phủi đít đứng lên đi tìm chỗ mua bia rượu về nhậu. Tôi cũng đã từng xếp hàng vào lãnh một phần cơm homeless để ăn...thử vì tò mò. Cứ xếp hàng vào cầm dĩa lên là người ta phát, chả cần biết anh có là homeless thật hay không.

Tiên sư cái đời homeless ở Mỹ sướng hơn hàng triệu lao nô cho hãng may, hãng giày thập loại ở thành Hồ, Hà Nội, và các tỉnh ở trại súc vật nơi thằng Đàm sống cả ngàn lần. Đứa nào hám ăn thì béo tròn trùng trục. Cánh tay của nhiều đứa homeless bẻ cổ thằng Đàm từ trước ra sau gãy một cái rốp cũng dư sức qua cầu.

Cũng có một số ít homeless vì hoàn cảnh đấy. Hồi còn ở Seattle, gần 20 năm về trước tôi có quen một thằng homeless tên là Thanh. Hồi đó cuối tuần tôi thường tới một quán cà phê quen để uống cà phê, hút thuốc, và...ăn nhậu. Thằng Thanh thấy tôi là xà vào. Lúc thì xin 2,3 điếu thuốc. Lúc thì xin ổ bánh mì (bán tại quán). Lúc thì xin vài đồng bạc. Có lúc xin ly cà phê rồi ngồi tán nhảm với tôi. Quen biết nó, tôi hào phóng lắm. Xin thuốc, có khi tôi cho nửa gói. Xin 1, 2 đồng, tôi cho 5 đống. Còn xin cà phê bánh mì thì vô tư. Cứ ngồi xuống bàn gọi cà phê bánh mì, tôi trả tiền.

Thằng Thanh dân Quảng Ngãi. Trước đó, nó có việc làm, nhà cửa, vợ con đàng hoàng chứ không phải đùa. Thế rồi vợ chồng bất hòa, nó lỡ tay tát vợ vài cái. Cảnh sát lại bắt. Vợ nó đưa nó ra tòa ly dị. Nó nổi máu...ngu, không thèm ra hầu tòa. Thế là tòa xử cho vợ nó được tất cả: nhà cửa, 2 cái xe, và tất cả tiền bạc. Ngoài ra, mỗi tháng nó phải đưa cho vợ nó 45% tiền lương để nuôi hai đứa con. Nó lại nổi cơn điên ngu. Nó nghỉ làm, cóc thèm đi làm cho vợ lấy 45% tiền lương. Và từ đó nó trở thành thằng homeless vì... hoàn cảnh.

Một buổi chiều thứ Bảy, tôi đang ngồi ở quán cà phê thì nó xề vào, cười nham nhở. Tôi hỏi nó, tiền, thuốc, hay cà phê bánh mì? Nó cười, mấy hôm nay em có tiền kha khá anh. Rồi nó bảo, anh cho em tiền hoài mà em không làm gì trả ơn cho anh được. Tao dư tiền thì tao cho mày ít đồng, ơn nghĩa gì? Em mới bắt được con bò lạc đẹp lắm, anh chơi không em dẫn anh lại chơi, coi như em trả ơn cho anh.

Hahaha. Thằng này hôm nay ngộ nha. Bò lạc gì, ở đâu? Con nhỏ này tóc vàng mắt xanh đẹp lắm anh ơi. Anh đi theo em, em bảo nó cho anh chơi, không tốn tiền đâu. Thế nó ở đâu? Thì nó đang nằm trong lều của em. Thế mày chơi nó chưa? Nó cười cười, thì nó ngủ với em mấy đêm rồi mà anh. Thôi đi mày, tao như thế này mà chơi bò lạc của thừa mày sao, quên đi. Tao cho tiền mày cũng vì cái tình đồng hương, mày nỡ lòng nào lấy cái thẹp con Mỹ tóc vàng mắt xanh đổi lấy cái tình đồng hương của tao?

Nó nài nỉ, con nhỏ này đẹp lắm anh, không chơi uổng lắm. Em quý anh lắm mới rủ anh tới đó. Tôi cười, thôi tao cám ơn mày, nhưng tao không đói tình dục.

Tôi có quen với mấy người bạn làm nghề ... búng đầu tôm ở Alaska. Đó là những thanh niên trẻ, không có nghề ngỗng gì. Mỗi năm theo từng mùa họ qua Alaska làm cho những công ty hải sản. Hết mùa tôm, thì họ trở về Seattle hưởng tiền thất nghiệp. Đa phần thì về Việt Nam hưởng thụ. Thường thì họ làm từ 4 - 6 tháng, cơm nước ăn ngủ tại công ty, nên tuy lương không cao, nhưng sau mỗi mùa tôm họ để dành được 6,7 tháng tiền lương, khoảng gần 20 ngàn đô la, đủ cho họ sống hoang phí ở Việt Nam trong thời gian đợi mùa tôm năm tới. Trong bọn họ có một thanh niên còm nhom tên Hồng, hát cải lương rất hay, tôi rất quý. Hồng gặp tôi thì cỡ nào cũng kéo vào nhậu.

Mỗi lần họ về từ Alaska, hay từ Việt Nam qua, thì nhậu bát ngát. Hôm đó tôi đang ngồi nhậu, đàn ca với bọn họ thì thằng Thanh homeless đi ngang. Tôi gọi thằng Thanh vào ngồi nhậu. Của người phước ta, tội gì không gọi vào chứ?

Nhậu một hồi, tôi bảo thằng Thanh, mày sống như vậy thì sống làm gì. Ờ thì mày hận con vợ mày, nhưng còn cha mẹ mày ở Việt Nam thì sao? Họ biết mày sống homeless dưới gầm cầu thì họ cũng đau lòng. Thôi mày theo mấy anh này đi Alaska làm lấy tiền mặt. Hết mùa tôm thì mang tiền về Việt Nam ăn chơi.

Thằng Hồng nghe nói thì cũng xúm vào khuyên can. Hai đứa nó quen nhau. Mùa tôm năm ấy, tôi không thấy thằng Thanh tới xin tiền nữa, chắc nó theo thằng Hồng đi búng đầu tôm ở Alaska. Cũng sau mùa tôm ấy, thì cái quán cà phê quen đó làm ăn lỗ lã, đóng cửa. Tôi cũng không còn dịp gặp lại thằng Hồng và những người bạn búng đầu tôm nữa...

Bài viết của Dat Ninh lão nhân gia, một người bạn triệu phú Mỹ của anh Năm










Không có nhận xét nào

Quảng Cáo