Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

Quy Lê - Những Ngày Tuổi Thơ (2)

Những Ngày Tuổi Thơ (2) Thật ra, nếu năm  1954 khi hiệp định Geneva xẫy ra, gia đình tôi không bỏ quê hương bản quán đi vào miền Nam, ...

Những Ngày Tuổi Thơ (2)

Thật ra, nếu năm  1954 khi hiệp định Geneva xẫy ra, gia đình tôi không bỏ quê hương bản quán đi vào miền Nam, khi Việt Minh về, không đến nỗi họ cắt cổ gia đình tôi đâu.  Trên phương diện lý lịch mà nói., cha tôi chỉ là một nông dân, nếu không nói bần nông là khác.  Vì quanh năm cày sâu cuốc bẩm.  Cuộc đời chân lấm tay bùn.  Hơn nữa, gia đình tôi chẳng gây thù chuốc oán gì với ai thì tôi chắc rằng chẳng có lý do gì để họ phải có những hành động lên án, trả thù  với gia đình chúng tôi khi họ vào tiếp thu làng xóm.


Tuy nhiên những hành động của Việt Minh xãy ra trước đó thì ai ai cũng run sợ.  Những ngày thơ ấu, nghe tới hai chữ Việt Minh, ngay vào tuổi bé thơ như tôi đã là cái gì khiếp đãm lắm.  Có thể thời gian của những năm 1948, 1949, 1950..là những năm tháng   rùng rợn  nhất trong cuộc đời.  Mỗi buổi chiều đằng sau sân vậng động Hồ Xá, huyện Vĩnh Linh, cách nhà tôi khoảng hơn một trăm mét.  Cứ mỗi chiều khi chạng vạng tối, khi mẹ tôi đang lui cui nồi cơm chiều, có bữa tôi đang chơi ngoài sân hay sau vườn bên bụi chuối hay cây mảng cầu của những ngày nóng mùa hạ.  Tình cờ nhìn ra con đường cái quan chạy dọc canh nhà.  Tôi thấy những người lính Pháp đội chiếc nón cối, mang giáy ba ta, quần "short" màu trắng ngà  , trên vai mang cây súng dài, dẫn một đoàn  khoảng bảy tám người đi ra đằng ấy.  Không đầy mười phút sau là tôi nghe tiếng súng nổ và tiếng than lên não nùng : "  Ôi chao ôi, khổ quá cha mẹ ơi ! "  Và rồi từ từ tôi nhận hiều "Tây nó bắn những người Việt Minh "  .  Những lời ấy có thể do mẹ tôi, các anh trong nhà tôi nói và tôi nghe như vậy.  Rõ ràng, mảnh sân vận động làng tôi thuở ấy không phải là nơi để đá banh, để chạy cù, hay nơi để tập thể thao, thể dục.  Cũng chẳng phải nơi để những đoàn thanh niên, phụ nữ giải phóng tập họp, tập tành, mà bây giờ trở thành một pháp trường, một sân xử tử dân tôi.....

Pháp là kẻ ngoại nhân đến Việt Nam để bắt dân ta làm nô lệ cho chúng.  Chúng đến Việt Nam đê hà hiếp đồng bào ta để chúng cướp gạo lấy tiền. Chúng bắt dân ta làm phu phen, sưu cao thuế nặng.  Nhân dân Việt Nam căm hờn chúng. Chúng tôi thương Viêt Minh hơn ?  !!! 

Và thương rồi cũng thương không nỗi.  Cũng đêm đêm về là những bi kịch man rợ đã xãy ra trong làng tôi. Những bóng đen trong những chiếc tơi lá, và nón cời sừng sửng.  Những thanh gươm lăm le, đe dọa người dân phải đóng thuế, đào đường.  Câu nói :"  Thằng tê, mi coi chừng đội nón chạng ba đó "  Làm ai đó nghe cũng tái mặt, nỗi da gà.  Muốn trốn chạy thì trôn ở đâu đây. Muốn tránh đi thì chạy trời cũng không khỏi nắng.  Thân phận một người nông dân, một chữ bẻ đôi  không biết.  Từ ngày cha sinh mẹ đẻ ra, có biết nghề nghiệp gì khác ngoài chuyện cuốc đất trồng khoai, khuya sớm với ruộng đồng.  Bây giờ muốn đi thì đi đâu, vào nơi quê xa, chốn lạ thì làm sao mà sống.  Đó là chưa kể bầu đoàn thê tử, cha mẹ ba bên bốn bề.  Hơn nữa từ ngày sinh ra cho đến lúc lớn lên, có khi nào đi ra khỏi lũy tre, đi xa cây đa bến cũ đầu làng.    Có bạn bè, quen biết ai ở Huê , ở Quảng Trị đâu mà đi...để tìm cách trốn lánh, tìm kế sinh nhai cho thoát những ngày hoan nạn.  

Những cuộc lùng sục, bắt bớ xãy ra hàng đêm giữa Việt Minh với dân quê trong làng.  Cũng một hai tuần trong làng tôi lại có một biến cố.  Qua những đêm mệt nhọc, phần làm lụng, phần lo âu cha tôi cũng phải vùng dậy dắt trâu ra đồng để cày bừa cho đúng mùa, đúng vụ.  Nhưng cuộc đời của những người nông dân  trong làng tôi không bao giờ là những ngày bình yên.  Thường thường vài tuần một lần, ở đằng trên hay xóm dưới gì đó có ai đang bị Việt Minh chặt đầu, cắm vào một cái cọc tre, máu còn đang tươi tướp chảy, kèm với một bản "cáo trạng " với vài chữ thô sơ " Thằng này làm điểm chỉ cho Tây " chầm hết và tuyệt đối không còn một information gì thêm nữa.  Có một sáng tinh mơ, nơi ngã ba đàng sau nhà tôi và nhà ông chú.  Cũng một cái đầu, chính mắt tôi thấy , thật rùng rợn, thật hết hồn.  Cũng một cái đầu mắt trợn ngược lên, tóc tai bồm xờm lại nằm trên cái cọc.  Tuổi nhỏ tôi cả tuần, cả tháng còn chưa hết hồn, chưa hết hoảng sợ......Ôi Việt Nam , Việt Nam....

Không có nhận xét nào