Page Nav

HIDE

Grid

GRID_STYLE

Breaking News:

latest

Vụ bắt và giết Huỳnh phú Sổ Khai Hỏa Cho Việc Tàn Sát Phật giáo Hòa Hảo

Vụ bắt và giết Huỳnh phú Sổ Khai Hỏa Cho Việc Tàn Sát Phật giáo Hòa Hảo Bài hơi dài, những ai không đọc thì cho mai xin 1like😃 Thời khắc ch...

Vụ bắt và giết Huỳnh phú Sổ Khai Hỏa Cho Việc Tàn Sát Phật giáo Hòa Hảo

Bài hơi dài, những ai không đọc thì cho mai xin 1like😃

Thời khắc chính biến rối ren những năm 40 của thế kỷ trước dẫn đến người dân không tin vào triều đình Huế, Người dân không thể theo bên nào, vì theo Pháp thì Nhật giết, theo Nhật thì Việt Minh giết. Chính vì vậy, người dân bắt đầu tin đấng cứu thế và họ chọn một tôn giáo làm điểm tựa. Chính vì vậy sự ra đời Phật giáo Hòa Hảo đã quy tụ được sức mạnh có thể chống lại bất cứ chế độ nào. Và người dân cảm thấy an toàn khi được cộng đồng bảo vệ. Điều đó khi nhân cơ hội Nhật- Pháp bắn nhau Việt Minh đã tìm tới Đức Huỳnh giáo chủ để vận động sự ủng hộ, thời gian đầu Huỳnh giáo chủ ủng hộ VM vì tinh thần yêu nước, và sau đó nhận thấy VM họ có âm mưu và bộ mặt thật khi rước Pháp vào. Huỳnh giao chủ đã trở mặt, không thể nào tìm sự ủng hộ nên Việt minh đưa đến quyết định trừ khử Ngài để trừ một mối nguy hại. 

Sự kiện này đưa tới vụ Ủy ban Hành chánh Nam Bộ điều động công an võ trang tới chiếm trụ sở của Việt Nam Vận Động Độc Lập Hội với mục đích bắt sống Hội chủ Huỳnh Phú Sổ. Báo chí ở Sàigòn hồi thập niên 50 khi thuật lại vụ này đã gọi là Vụ Mưu sát Huỳnh Giáo chủ... Việc ra mắt ngày 25 tháng Tám của Lâm ủy Hành chánh mà người đứng đầu là Trần Văn Giàu đã gây hoang mang lớn trong dư luận công chúng ở Sàigòn và sau đó ở khắp Nam Bộ. Giới hoạt động văn hóa-chánh trị-xã hội rất bất bình khi nhận thấy trong số chín ông Lâm ủy đã có sáu ông là cộng sản mà những người nổi tiếng quá khích là Dương Bạch mai, Nguyễn Văn Tạo, Nguyễn Văn Tây tức Thanh Sơn. Mặt khác, trong hàng ngũ Thanh Niên Tiền Phong cũng nổi lên một làn sóng công phẫn khi thấy ông Phạm Ngọc Thạch một mình tuyên bố đem toàn bộ Thanh Niên Tiền Phong nhập vào Việt Minh. Trong thời gian này, Trung ương Đảng Cộng sản ở Hà Nội đã cấp tốc cử hai phái viên là Hoàng Quốc Việt và Cao Hồng Lãnh vào Sàigòn để lãnh đạo phong trào ở Miền Nam. Hai phái viên cấp cao nhứt này còn có nhiệm vụ kềm sát các lãnh tụ cộng sản Nam Bộ, bởi vì có tin mật báo rằng Trần Văn Giàu có ý đồ thành lập một Trung ương riêng rẽ ở Miền Nam, và mưu tính này có thể được đa số cán bộ gốc Nam Bộ tán thành. Ngày 30 tháng Tám, Trần Văn Giàu triệu tập Khoáng đại Hội nghị, mời đại diện các đảng phái, các nhân sĩ và báo chí tới dự. Trong cuốn Hồi Ký của nhà báo Nguyễn Kỳ Nam, không khí Đại hội này được ghi lại như sau. "Tôi không bao giờ quên những câu hỏi và những câu trả lời của Trần Văn Giàu. Tôi cũng không quên khi Trần Văn Giàu mặc áo sơ-mi đứng lên, tay mặt đập mạnh vào khẩu súng lục nhỏ mang ở bên hông, để trả lời một câu hỏi của Trần Văn Thạch. Nghe và thấy vậy, làm sao không sợ? Nhứt là người đứng lên trả lời đó là một cán bộ cao cấp của Đảng Cộng sản Đệ Tam... Tôi nhớ hai người chất vấn là Huỳnh Phú Sổ và Trần Văn Thạch, nhóm Đệ Tứ. Thạch chất vấn Giàu: -Ai cử Lâm ủy Hành Chánh Nam Bộ? Trần Văn Giàu đứng dậy trả lời: -Anh Thạch, tôi biết anh muốn nói gì rồi. Vậy tôi xin trả lời: Chúng tôi tạm thời đảm đương Chánh phủ trong giai đoạn nầy. Sau rồi, chúng tôi giao lại các anh. Còn trả lời về chánh trị, tôi sẽ gặp anh ở một nơi khác. Trần Văn Giàu vừa nói câu sau, vừa để tay mặt nơi cây súng sáu". Nhà báo Nguyễn kỳ Nam viết tiếp trong Hồi Ký của ông rằng: "Trả lời "du côn" như thế, làm sao mà không ngán? Phòng nhóm im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn Thạch như biết rõ số mạng của Thạch đã định ... nơi khẩu súng lục kia rồi. Tôi hồi hộp, tim đập mạnh. Từ đó tôi mất hết tinh thần. Nhiều bạn ký giả ngồi chung quanh tôi xầm xì: -Thạch đã tự mình ký tên bản án tử hình rồi. -Suỵt, đừng nói! Nguy lắm! Nguy thiệt. Lúc bấy giờ ai tỏ thái độ chống Cộng thời biết! Trần Văn Thạch đã bị Cộng sản giết, không ai còn lấy làm lạ nữa. Đến Huỳnh Phú Sổ? Trường hợp của nhà lãnh đạo Phật Giáo Hòa Hảo và Việt Nam Vận Động Độc Lập Hội còn nhiều gay cấn lắm... Trong Hội nghị đêm 7 tháng Chín tại trụ sở Tổng Công Đoàn ở đường Lagrandière --sau này là đường Gia Long-- có mặt Hoàng Quốc Việt và Cao Hồng Lãnh, đã xảy ra cuộc đấu khẩu kịch liệt về vấn đề Trần Văn Giàu cộng tác với Pháp". Người tố cáo Trần Văn Giàu là Bác sĩ Hồ Vĩnh Ký, nguyên là Phó Giám đốc Công An Nam Bộ sau khi Nhật đảo chánh Pháp. Theo hồ sơ mà Bác sĩ Ký có trong tay thì suốt hai năm 1943 và 1944, ông Giàu đã làm việc cho Sở Mật thám Pháp. Các tờ báo của Pháp đăng tin rùm beng ông Giàu vượt ngục Bà Rá chỉ là dàn cảnh nguỵ trang theo kế hoạch của Tổng Giám đốc Công An Pháp là Arnoux. Sự thiệt là ông Giàu đi từ trại giam Bà Rá về Sàigòn bằng xe hơi của Sở Mật thám Pháp. Về Sàigòn, ông Giàu được Pháp đưa đi gặp ông Dương Bạch Mai, lúc đó cũng vừa được Pháp thả ra để thực hiện một kế hoạch chống lại Nhật theo đề nghị của Trung ương đảng cộng sản Việt Nam. Trong hồ sơ của Công An Nam Bộ còn có những tấm ảnh chụp ông Giàu đang nhận tiền từ tay của Arnoux. Các tấm hình nầy do chính Arnoux bố trí cho nhân viên chụp để sau nầy dùng làm bằng chứng khi cần đến. Luật sư Huỳnh Văn Phương -- chú ruột của ông Huỳnh Tấn Phát-- khi đó làm Giám đốc Công an Nam Bộ đã cho rọi lại thành bốn bản tấm hình ông Giàu đang nhận tiền từ tay Arnoux. Ba tấm in lại được trao cho ba người là: Luật sư Dương Văn Giáo, Bác sĩ Hồ Vĩnh Ký và Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ. Hồi Ký Nguyễn Kỳ Nam viết nguyên văn rằng: Huỳnh Văn Phương trao ba bức ảnh cho ba người để rồi cả ba đều bị ám sát trong những trường hợp khác nhau. Trong cuộc họp đêm 7 tháng Chín, Lâm ủy Hành chánh đổi tên thành Ủy ban Hành chánh Nam Bộ. Phạm Văn Bạch làm Chủ tịch, Trần Văn Giàu xuống làm Phó nhưng kiêm nhiệm Ủy trưởng Quân sự. Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ làm Ủy viên Xã hội. Nguyễn Văn Trấn làm Giám đốc Quốc Gia Tự Vệ Cuộc --tức là lực lượng Công An--, Lý Huệ Vinh làm Chỉ huy Quốc gia Tự vệ Cuộc Saigon, lực lượng này đặt trực tiếp dưới quyền Trần Văn Giàu. Sang ngày 8 tháng Chín, tại thành phố Cần Thơ xảy ra vụ Uỷ ban Cần Thơ dùng lực lượng quân sự đàn áp cuộc biểu tình của 20,000 tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo khiến hàng trăm người chết. Trước đó, ngày 27 tháng Tám tại Châu Đốc, Ủy ban tỉnh vừa thành lập đã bắt giam 300 tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo và sau đó xử tử một số trị sự viên của Đạo. Đến ngày 9 tháng Chín, tại Sàigòn, vào lúc 8 giờ 30 tối, Lý Huệ Vinh điều động lực lượng Công an võ trang tới tấn công nơi Huỳnh Giáo chủ đang trú ngụ là trụ sở của Việt Nam Vận Động Độc Lập Hội, số 8 đường Sohier, ở Quận 1, góc đường Phùng Khắc Khoan bây giờ. Hồi thập niên 60, một vị cao đồ làm việc sát cạnh với Huỳnh Giáo chủ từ khi mở Đạo là ông Lương Trọng Tường đã kể lại với báo chí về cuộc tấn công này. Xin mở ngoặc: ông Lương Trọng Tường là Hội trưởng Ban Trị sự Trung ương Phật Giáo Hòa Hảo trong thời gian từ 1965 tới 1975. Sau đây là báo chí hồi đó ghi lại lời kể của ông Lương Trọng Tường: "Lúc 20 giờ 45, Huỳnh Giáo chủ còn ngồi đàm đạo với chúng tôi. Mấy phút sau, Giáo chủ nói: - Có lẽ sắp có chuyện gì sắp xảy ra, Thày qua bên ông Đại úy OKAMATA một lát. Nói rồi, Thày đi thẳng ra cửa sau. Đức Thày vừa đi được một phút thì có anh em đồng đạo vào cho biết bên ngoài có chiếc xe hơi vừa đỗ, nhiều người đang tiến về phía trụ sở. Xe hơi của Lý Huệ Vinh chiếu đèn pha, báo hiệu cho bọn Công an bao vây trụ sở xông vào bắt Đức Thày. Bên trong trụ sở, các vệ sĩ tắt hết đèn. Bên Công An nổ súng tấn công, bên vệ sĩ bắn trả. Sau chừng 10 phút Công an tràn được vô trụ sở. Công an lục soát và bắt giữ tất cả những người có trong trụ sở". Ngay trong đêm đó, tin báo trụ sở bị tấn công được phi báo cho các trạm liên lạc. Một tín đồ thân cận với Giáo chủ là ông Lâm Ngọc Thạch, lúc đó đang ở Trường Mỹ Thuật Gia Định được tin, liền tìm về quan sát trụ sở ngay sáng ngày 10. Trụ sở bị Công an canh gác trong ngoài rất nghiêm mật. Ông Thạch trở về trụ sở nhánh ở đương Lơ-pheo --bây giờ là đường Nguyễn Công Trứ-- để tìm cách liên lạc và giải cứu Giáo chủ. Chỉ trong thời gian ngắn, ông Thạch được biết Giáo chủ còn đang tạm trú tại nhà một tín đồ là Bà Năm, chủ căn nhà số 38 đường Miche --nay là đường Phùng Khắc Khoan--, và căn nhà nầy đâu lưng với trụ sở. Ông Thạch đi mượn được một xe hơi của công ty Mitsuibishi, và ông hóa trang làm một quân nhân Nhật, ngồi xe cắm cờ Nhật chạy thẳng vô cấm địa. Công an và lính Tự vệ Cuộc không dám cấm cản. Xe chạy thẳng vô nhà Bà Năm rước Giáo chủ lên xe. Ông Thạch đưa Giáo chủ lên Biên Hòa ẩn cư tại nhà ông Ngô Văn Ký. Ông Lâm Ngọc Thạch năm nay đã ngoài 90 tuổi và hiện đang cư ngụ tại Tiểu bang Virginia, Hoa Kỳ

Vụ bắt trượt Huỳnh phú Sổ ở đường Miche (Sài Gòn) vào mùa Thu 1945 là một biến cố gây nhiều xúc động trong các giới chính trị ở thành phố lớn này. Lúc bấy giờ Trần văn Giàu là chủ tịch Ủy ban Hành chánh Kháng chiến Nam bộ và giám đốc Quốc gia Tư Vệ Cuộc, tức Công an là Nguyễn văn Trấn, người được biết tới như tác giả của “Thư gởi Mẹ và Quốc hội” trong những năm gần đây khi Cộng Sản đã cho ông ta ra rìa như Trần văn Châu.

Tìm bắt không được Huỳnh phú Sổ, Cộng Sản Việt Nam đã thay đổi chiến lược và tìm cách o bế Đức Thầy. Theo một tín đồ thân cận của Đức Thầy, ông Lâm ngọc Thạch, thì sau khi vượt ra khỏi cuộc vây bắt của cộng sản ở đường Miche, Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ đã lên Biên Hòa rồi từ đó ra Long Thành. Từ Long Thành, Đức Thầy đi Cỏ May Bà Rịa, và sống ở đó đúng 100 ngày. Cộng sản lùng kiếm nhưng không làm sao tìm ra tung tích của Đức Thầy được vì ở nơi nào Đức Thầy cũng có những đệ tử và tín đồ rất trung thành bảo vệ, Cộng sản không làm sao khám phá ra nơi Đức Thầy ở.
Tình hình ở Sài Gòn dần dần ổn định trở lại. Ảnh hưởng của Cộng Sản không còn nữa. Quân đội Pháp làm chủ tình hình, nên Đức Thầy có thể trở về và công khai tiếp xúc với các đoàn thể quốc gia, nhứt là với các nhân vật như Vũ Tam Anh, như Nguyễn văn Sâm. Trần văn Ân, Lê trung Nghĩa, vv... thành lập Mặt trận Quốc gia Liên hiệp. Song song với việc thành lập cuộc liên minh chính trị đó, Huỳnh phú Sổ cũng đã bắt liên lạc được với Bình Xuyên và với các lực lượng quân sự của Hòa Hảo ở miền Tây. Đức Thầy trở thành “trung tâm” của một cuộc vận động đoàn kết quân sự lẫn chính trị mà Pháp cũng như Cộng Sản đều phải lo ngại. Vì thế vào khoảng cuối năm 1946, họ cho Phạm Thiều, một giáo sư trường Petrus ký trước đó, và lúc đó là Ủy viên tuyên truyền của Ủy ban Hành chánh Kháng chiến Nam Bộ tiếp xúc với Đức Thầy và mời Đức Thầy tham chính. Cộng sản có nhiều lý do để có thái độ hòa hoãn đó. Đức Thầy và các nhân vật quốc gia không phải không nhận thức được ý đồ của Cộng Sản, nhưng Huỳnh Phú Sổ đã có những lý do của ông để chấp nhận tham chánh với chức vụ Ủy viên đặc biệt trong Ủy ban Hành chánh Kháng chiến Nam bộ. Ai cũng thấy rằng đây là một bài chính trị nguy hiểm, nhưng theo “Kinh Thi Sấm Giảng” của nhóm Nghiên cứu PGHH thì Đức Thầy đã giải thích như sau về việc ông chấp nhận tham chánh với cộng sản:

“Hôm nay, nhậân rõ cuộc tranh đấu cho tổ quốc còn dài và cần nhiều nỗ lực, hưởng ứng với tiếng gọi đại đoàn kết của Chính phủ Trung ương, tôi quyết định tham gia hành chánh với những mục đích này:

1. Để tỏ cho quốc dân và chính phủ thấy rằng chúng tôi chủ trương thống nhứt lãnh thổ và độc lập quốc gia.

2. Để biểu dương tinh thần đoàn kết của dân tộc hầu mang lại thắng lợi cuối cùng.

3. Để tỏ cho các đảng phái thấy rằng chúng tôi không khi nào có những tham vọng cao sang vương bá hay vì tị hiềm riêng mà hờ hững với phận sự cứu quốc.

Ông Huỳnh phú Sổ còn nói: “Biểu lộ tấm lòng thành thật ấy, tôi chỉ nhận một nhiệm vụ cần thiết, hợp với hoàn cảnh và năng lực của mình, cố gắng dàn xếp về hành chánh và quân sự để củng cố và tăng cường lực lượng của quốc gia.”

Trong khi trả lời cuộc phỏng vấn của ông Hồn Quyên, tức Nguyễn văn Sâm, cựu khâm sai Nam bộ, Huỳnh phú Sổ cũng nói: “Từ tháng Hai, khi tôi có vài liên lạc gián tiếp thì những cuộc xung đột dữ dội (giữa quần chúng Hòa Hảo và Việt Minh) ngưng dứt rõ rệt. Tuy vậy không tránh khỏi vài sự xung đột nhỏ giữa hai bên. Nó có tính cách cá nhân hơn là tánh cách toàn thể như trước, vì tôi và những người cấp trên Việt Minh không gặp gỡ nhau nên những huấn lịnh nghiêm trị của một bên không được hiệu lực toàn vẹn. Theo những báo cáo mấy hôm nay thì sau khi tôi cham chánh, quần chúng của tôi bắt đầu có một sự tín nhiệm ở nơi sự hiệp tác giữa đôi bên và sự tham chánh của tôi cáo chung những tuyên truyền láo khoét, phao vu từ trước tới giờ. Những sự tuyên truyền đó đã làm cho toàn thể bị tủi nhục.”

Có thể do lòng yêu nước thật sự mà Huỳnh phú Sổ chấp nhận tham chánh, nhưng cũng có thể vì nghĩ rằng lực lượng của mình không đủ mạnh để đối phó với hai kẻ thù là thực dân Pháp và Cộng Sản nên ông đã chọn việc tham chánh để chỉ phải đối phó với thực dân Pháp. Huỳnh giáo chủ đã chọn lựa và có thể vì sự chọn lựa đó mà thiệt thân.

Thật ra thì lúc bấy giờ lực lượng quân sự của Cộng sản tại miền Nam và nhứt là ở Khu 7 chẳng có gì là lớn lao dù nó được tướng Nguyễn Bình chỉ huy, nên Huỳnh phú Sổ công khai sống trong khu kháng chiến ở Bình Hòa, gần biên giới Cao Miên. Ông có những lực lượng quân sự riêng của Hòa Hảo bảo vệ, lại được lực lượng của Bình Xuyên (Bảy Viển và Mười Trí) yểm trợ. Nguyễn Bình có muốn ra tay cũng không được.

Nhưng cuộc liên minh bất đắc dĩ đó cũng không thể kéo dài. Tình hình ở miền Tây mỗi lúc mỗi căng thẳng hơn giữa Cộng Sản và tín đồ Hòa Hảo. Nhiều cuộc xung đột có tính cách địa phương xảy ra cần có một sự hòa giải nên Cộng Sản bằng lòng để cho Huỳnh Phú Sổ trở về miền Tây thu xếp những cuộc xung đột đó đừng để nó lan rộng.

Ngày 5 tháng 4, 1947, Đức Thầy được quân đội Hòa Hảo của Năm Lửa hộ tống rời khỏi chiến khu miền Đông, và về tới Đốc Vàng Thượng (Châu Đốc) một cách an toàn. Ông đặt văn phòng làm việc ở đây, bắt đầu chương trình “chính trị hóa” quần chúng Hòa Hảo với những cán bộ chính trị của Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Toàn Quốc. Trước đó cùng với cuộc vận động chính trị, Huỳnh phú Sổ cũng cho thành lập một chính đảng lấy tên là Việt nam Dân chủ Xã hội Đảng, mà quần chúng là khối tín đồ PGHH, gọi tắt là Dân Xã Đảng. Trong khi đó thì các sự xung đột giữa Cộng sản và tín đồ Hòa Hảo cứ tăng cường độ lên mãi, có thể vì họ thấy người lãnh đạo của họ đã trở về với họ. Cộng Sản cũng không thể không thấy họ đã thả hổ về rừng. Và họ âm mưu tiêu diệt Đức Thầy.

Ngày 14 tháng 4 năm 1947, trong khi Huỳnh phú Sổ đang ở Đốc Vàng Thượng thì có Trần vần Nguyên, thanh tra chính trị miền Tây tới mời Đức Thầy đi Sadec để hòa giải những vụ xung đột giữa quần chúng Việt Minh và Hòa Hảo, Đức Thầy đã chấp nhận ra đi với 4 người cận vệ võ trang. Theo báo “Đuốc Từ Bi”, cơ quan của Phật giáo Hòa Hảo thì “vào sáng ngày 16 tháng 4 năm 1947 (nhằm ngày 25 tháng 2 nhuần năm Đinh Hợi), trong lúc Đức Thầy hội đàm với Trần văn Nguyên tại xã Phú Thành, vùng Đốc Vàng Hạ, quận Tân Phú thì có Bửu Vinh, tới xin gặp Ngài và báo cáo: Dân Xã Đảng giết người của Việt Minh ở Lấp Vò. Bửu Vinh yêu cầu Ngài đi đến đó để giải quyết. Ngài bảo Bửu Vinh cùng đi với Ngài thì y đòi phải cho bộ đội võ trang theo y mới đi. Ngài trả lời một cách thẳng thắn: “tại sao tôi có một ít người không có bộ đội ủng hộ lại dám vào sào huyệt các ông. Như thế quý ông không thành thật.” Bửu Vinh đuối lý nên nhận lời và yêu cầu Ngài đến văn phòng của y để cùng đi.

“Đến chiều cùng ngày, Đức Thầy tỏ vẻ buồn bã trước khi bước xuống ghe để di chuyển tới nơi đóng quân của Bửu Vinh, cách đó không xa. Mặc dầu có đông đảo bộ đội PGHH án ngữ trong vùng, nhưng Ngài chỉ đem theo một thư ký, 4 tự vệ quân, một liên lạc viên, và 3 người chèo ghe. Khi ghe đến nơi thì trời đã tối, bọn Việt Minh dùng đèn rọi hướng dẫn Ngài lên bờ và mời Ngài vào một ngôi nhà ngói. Sau đó, theo tài liệu ghi nhận: Ngài ngồi ở bàn giữa, Bửu Vinh ngồi đối diện để nói chuyện, còn 4 tự vệ quân cầm súng đứng ở hai bên cửa gần đó. Khoảng 10 phút sau, có 8 người từ bên ngoài đi vào, chia làm 4 cặp, tràn tới đâm 4 tự vệ quân của Đức Thầy. Ba người bị đâm chết, chỉ còn người tứ tư là Phan văn Tỷ lanh trí nên tránh kịp, liền thoát ra ngoài và bắn một loạt tiểu liên. Trong lúc người tự vệ quân né, thì một trong hai tên VM bị đồng bọn đâm chết. Ngay khi thấy chuyện chẳng lành, Đức Thầy liền thổi tắt đèn: văn phòng trở nên tối đen, không ai nhận thấy Ngài đâu cả. Phía bên ngoài, viên thơ ký của Ngài nghe tiếng súng nổ liền cùng 3 người chèo ghe lẹ làng tẩu thoát để về báo tin. Bộ đội PGHH tại Phú Thành được báo động và toan kéo đi giải vây thì khoảng 11 giờ đêm có một tín đồ mang về một bức thư; nội dung chỉ thị cho hai ông Trần văn Soái và Nguyễn giác Ngộ: “nếu có ai chạy về báo cáo rằng tôi (ĐT) bị bắt hay mưu sát thì các ông đừng náo động. Cấm chỉ đồn đãi, cấm chỉ kéo quân đi tiếp cứu, hãy đóng quân y tại chỗ. Sáng ngày tôi về sẽ cùng ông Bửu Vinh điều tra kỹ lưỡng rồi sẽ về sau. Phải triệt để tuân lệnh.”

“Ông Mai văn Dậu đem đối chiếu chữ ký và xác nhận là chính của Đức Thầy, nên mọi người phải tuân lịnh, chỉ nhìn nhau mà thở dài với niềm hy vọng ngày mai Ngài sẽ trở về. Nhưng từ lúc bấy giờ Ngài vắng bặt tin tức.”

Câu chuyện ông Huỳnh phú Sổ bị hãm hại vắn tắt có thể như lời tường thuật của báo “Đuốc Từ Bi”. Trước sự diễn tiến của sự việc, Cộng Sản cũng không thể chối cãi được tội ác của chúng. Việc diệt trừ Huỳnh phú Sổ nằm trong chính sách của chúng từ đầu, từ khi xảy ra vụ bắt hụt ở đường Miche. Nhưng không diệt được Huỳnh phú Sổ lúc bấy giờ thì “tạm tha” để chờ một cơ hội thuận tiện hơn. Điều đó giải thích vì sao Cộng sản đã mời Huỳnh phú Sổ tham chánh. Thời cơ đã tới khi Huỳnh phú Sổ trở về miền Tây và vì khinh địch, rơi vào cạm bẫy của Cộng Sản. Không ai ngờ rằng khi hổ về rừng thì lại mắc bẫy.

Cộng Sản Việt Nam đã diệt trừ được hai đối thủ lợi hại nhứt của họ là Tạ thu Thâu và Huỳnh phú Sổ. Nhiều người tự hỏi: không biết nếu hai nhân vật đó không sa cơ thất thế thì cục diện Việt nam sẽ như thế nào?

Nhất Chi Mai 

Nguồn do Mai nghiên cứu và lấy thêm tư liệu từ ''Hắc Thư về Chủ Nghĩa Cộng Sản – Tội ác, Khủng bố và Trấn áp''



Không có nhận xét nào